
inh viên đại học họp mặt nhau có khi nào không phải một trận không say
không về? Ban đầu, Tần Ương vốn chỉ định ngồi bên cạnh góp vui mà thôi,
từ lúc nào tâm tình biến chuyển, rượu rót vào trong chén, người khác
ngửa đầu cạn say, cổ họng mình cũng sinh ra cảm giác nóng rát say người.
Đường Đường hiếu kỳ tìm kiếm khắp xung quanh: “Di động của ai đang kêu thế nhỉ?”
Lúc này Tần Ương mới ý thức được âm thanh ấy là từ phía mình phát ra. “Gọi
mà không nghe, gọi mà không nghe, gọi mà không nghe,…” Là tiếng của một
tên nhóc con, cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi, giọng điệu tức giận như đã
bị ai đó giành đi mất món đồ chơi yêu thích của mình.
Tiếng chuông
đặc biệt chỉ dành cho mỗi mình Thẩm Tấn, cũng là do người nọ tự mình cài vào, bị Tần Ương cười nhạo không biết bao nhiêu lần, “Cậu và thằng nhóc ấy, con nít y như nhau.”
Không khí xung quanh náo nhiệt như một đám
hội, giọng nói trong điện thoại lại nhạt nhòa phảng phất như đến từ một
thế giới rất xa: “Tần Ương,…”
“Ưm?”
“Tần Ương…” Giọng nói hối hả,
âm thanh mơ hồ, cách nhau một đường truyền của kết nối số vẫn như có thể ngửi thấy men say ngây ngấy của rượu. Xem ra Thẩm Tấn đã uống không ít
hơn Tần Ương là mấy.
“Chuyện gì thế?” Cảm giác say ngầy ngật khiến cả cơ thể Tần Ương nóng bừng, tiếng tim đập trong lồng ngực sao mà vang to quá, cứ như thể muốn lấn át tất cả tiếng ồn ã của đám đông xung quanh.
“Tần Ương…” Đầu dây bên kia, cứ gọi mãi không ngừng hai chữ như thế.
Tần Ương hỏi: “Cậu ở đâu rồi?”
Thẩm Tấn mơ mơ hồ hồ nói ra một cái tên, Tần Ương quay sang bên cạnh nói với Đường Đường: “Tôi đi ra ngoài một chút rồi quay lại.”
Đường Đường không đáp, nhưng trong mắt lại hiện lên một sự thấu suốt đối với tất cả.
“Tần Ương, Tần Ương, Tần Ương…” Thẩm Tấn cứ gọi mãi như vậy. Gió đêm lạnh
ngắt thổi táp vào mặt, đẩy lùi cơn chuếnh choáng, Tần Ương cũng dần dần
thanh tỉnh hơn. Điện thoại kề sát bên tai, nhịp tim cũng theo tiếng gọi
của người nọ mà hẫng đi từng nhịp một, phập phồng đầy lo âu.
Thành
phố về đêm rực rỡ đèn màu, âm thanh từ mọi nơi vây đến, biển người cuồn
cuộn tiến về phía trước và đi qua nhau. Giữa sự huyên náo ấy, thế giới
của Tần Ương lại chỉ tồn tại duy nhất một âm thanh…
………
Trong một quán cơm nhỏ tìm được cậu con trai ấy. Thẩm Tấn ngồi
một mình trong góc phòng khuất ánh sáng, trên bàn là đống chén bát ngổn
ngang xếp chồng lên nhau. Lúc Tần Ương đi đến trước mặt, Thẩm Tấn ngẩng
đầu nhìn lên, điện thoại di động vẫn còn đặt bên tai, môi vẫn còn mấp
máy không ngừng: “Tần Ương…”
Rồi từng chút một, một nụ cười lặng ngắt từ từ nở ra trên mặt Thẩm Tấn, cố sức mà cười, dùng hết sức để cười,
khóe miệng cố nhếch lên, nhếch lên, cho đến khi không thể nào mở rộng
hơn được nữa. Tần Ương lẳng lặng gỡ xuống cặp kính trên mặt cậu ta, thấy trước mặt mình hiện ra một gương mặt đỏ bừng vì rượu: “Bọn họ ly hôn
rồi… Lao yến, rốt cuộc cũng đã bay đi…”(*)
“Tôi đưa cậu về.” Tần Ương cất điện thoại, cúi người đỡ cậu ta đứng dậy. Cánh tay chỉ vừa mới vươn ra, thân thể đã cảm thấy một sự va chạm mạnh, thân người bị siết lấy,
cơ thể đã bị Thẩm Tấn ôm chặt vào lòng.
Quán ăn nhộn nhịp người ra kẻ vào, bà chủ tất bật lên xuống, vừa lúc đi ngang góc phòng tối, tình cờ
nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, nụ cười xởi lởi trên mặt ngay tức
khắc ngây ra. Tần Ương trông thấy, cũng chỉ lơ đãng mỉm cười với bà ta.
“Bọn họ rốt cuộc cũng ly hôn rồi, từ sớm nên như thế…” Giọng nói vẳng đến từ gương mặt vùi sâu trước ngực, âm giọng thoạt nghe tưởng chừng như đầy
vẻ nhẹ nhõm và may mắn, nhưng thật ra, một chút vui sướng cũng không
nhìn ra, “Mấy năm nay, bọn họ như thế…Ly hôn với không ly hôn cũng có gì khác nhau đâu? Ha ha…”
“Mỗi lần gặp mặt đều ngay lập tức cãi nhau,
bảo là, nếu không phải vì con thì đã sớm ký giấy rồi… Tôi khinh, vì tôi
ư? Tôi còn mong hai người họ sớm ly hôn một chút… Có biết vì sao đến giờ họ mới ly hôn không? Quên mất đấy. Lúc tôi vào đại học bọn họ đã định
sẽ thế rồi, nhưng sau đó lại quên mất… Ha ha, ngay chính việc ly hôn bọn họ còn quên!”
“Ở đâu có loại vợ chồng như vậy chứ? Đường ông ông đi, đường tôi tôi đi, trên đường nếu gặp nhau cũng coi như người dưng kẻ
lạ. Tôi ở ngay bên cạnh, cứ như vậy mà nhìn…Chỉ có thể nhìn…Ba tôi đấy,
mẹ tôi đấy, hai người xa lạ mà thôi…”
“Cậu biết không? Năm đó ba tôi
chỉ là một thanh niên tay trắng, kiếm sống tự lo cho mình đã vất vả lắm
rồi. Còn ông bà ngoại tôi đều là thợ làm trong xí nghiệp cả, không giàu
có gì nhưng vẫn là khá giả hơn ba. Thế nên cương quyết không chịu gả mẹ
cho ba. Nửa đêm, mẹ gói ghém vài bộ quần áo bỏ nhà theo ba. Bọn họ chính là như vậy mà cùng nhau bỏ đi, không có tiệc mừng, chẳng ai chúc phúc.
Vì ba, mẹ tôi đã phải chịu bao tiếng cười chê của hàng xóm nơi quê nhà.
Vì mẹ, ba tôi cũng đã đêm ngày không quản khó khăn cố gắng làm lụng… Như vậy đã có thể nói là “yêu” rồi chứ? Cảm động lắm đúng không…Nhưng bây
giờ thì sao?”
Trong giọng nói mang theo một sự bình tĩnh lạ lùng, như thể đang nói về chuyện của một kẻ xa lạ nào đó, một chút cũng không
liên quan đến mìn