
chút ở cửa nhàn nhã phủi đi bụi khói ám vào áo
quần. Phía sau, càng lúc Thẩm Tấn giục càng gấp, ghế ngồi của Tần Ương
bị cậu ta lắc mạnh đến mức phát ra tiếng ồn. Trong phòng thi đã bắt đầu
có người bị đánh động, ngẩng lên nhìn về phía họ.
“Điểm của cậu, cậu
tự làm lấy.” Nhân lúc nhổm người đứng dậy kéo ghế dịch lên phía trước
một chút, Tần Ương nghiêng đầu nói khẽ với Thẩm Tấn.
Câu nói vừa dứt, chân ghế đã bị đá mạnh một cái, Tần Ương gắng xoay người nhìn lại, thấy trong đôi mắt giống hệt dì Thẩm kia ánh lên một tia nhìn đầy oán hận.
Tần Ương còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng thầy giám thị ngay lúc đó đã
quay trở vào phòng thi, đi một vòng từ trên xuống dưới, ánh nhìn đầy vẻ
dò xét lướt qua khắp nơi.
Phía sau lưng Tần Ương cũng dần yên tĩnh
trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thước nhựa rạch vào mặt bàn gây nên những
âm thanh đùng đục. Sau đó là tiếng ngòi viết nặng nề chạy trên giấy.
Tiếng bước chân đều đều của thầy giám thị càng lúc càng đi đến gần, sau khi
ngừng lại ở sau lưng Tần Ương một chút thì lại tiếp tục đi xuống phía
dưới. Tần Ương ngồi im, tim đập dồn trong ngực. Một góc bài thi cũng đã
bị mồ hôi tay thấm ướt cả rồi.
Phía sau bỗng vang lên một loạt âm
thanh khác thường, Tần Ương còn chưa kịp trấn tĩnh lại, ai đó đã bất ngờ thò tay qua vai cậu giật lấy bài thi đang cầm trong tay.
Theo bản
năng, Tần Ương lập tức xoay người theo với tay giật lại, trong lúc vội
vàng vô tình va phải hộp bút trên bàn, khiến nó rơi ngay xuống đất, gây
nên một tiếng động chói tai. Âm thanh vang cao rõ ràng giữa phòng thi
yên tĩnh, khiến cho hết thảy mọi người đều rất nhanh quay đầu nhìn về
phía cậu.
“Sao thế?” Thầy giám thị đã đi xa một quãng cũng quay người nhìn lại.
Thẩm Tấn vốn đã cầm được bài thi của Tần Ương trong tay, nhưng lúc này có
lấy được cũng như không, đành lợi dụng lúc mọi người không để ý đến mình mà kín đáo buông tay. Tờ giấy phiêu phiêu đáp xuống mặt đất.
“Không
có việc gì ạ.” Tần Ương vừa đáp vừa vội vã cúi người nhặt nhạnh các thứ, lúc vừa thẳng người ngồi lên thì Thẩm Tấn đã ghé vào bên tai cậu nhàn
nhạt buông ra từng chữ một.
“Diễn hay lắm.”
Những giờ thi sau đó,
Thẩm Tấn cũng không đả động đến Tần Ương thêm lần nào nữa. Vài lần nhân
cơ hội thầy giám thị không chú ý đến, Tần Ương lén quay xuống xem thử
cậu ta. Chỉ thấy Thẩm Tấn nằm hẳn ra bàn, bài thi kê bên dưới cánh tay
ngoại trừ vài dòng nguệch ngoạc cho có, tất cả phần còn lại đều là giấy
trắng bỏ trống.
Ở trong trường, cô giáo chủ nhiệm lớp Tần Ương vẫn có tiếng là dịu
dàng hiền thục, đối với đám học trò tuổi nhỏ ham chơi thường bày ra lắm
trò nghịch ngợm trước nay vẫn chưa từng một lần nặng lời trách mắng. Nói là nói thế thôi chứ cô giáo cực kỳ tinh ý đấy nhé, cứ cười cười hiền
hiền thế thôi chứ đối với mọi việc lớn nhỏ xảy ra trong lớp đều nắm rõ
mười mươi như lòng bàn tay, tỷ như đứa nào khoái trò thư chuyền tay
trong giờ học, đứa nào hay canh me những tiết giáo viên dễ tính mà len
lén lôi ra cuốn tiểu thuyết dày cộp đọc trộm, rồi cả chuyện trong giờ
kiểm tra ai cọp-pi bài của ai, chép ít chép nhiều, cô cũng biết tất…Chỉ
là không muốn nói ra mà thôi.
Tần Ương dĩ nhiên hiểu rõ điều này,
cũng đoán được cô gọi mình lên gặp là vì chuyện gì. Thế nên tranh thủ
khoảng thời gian ngắn ngủi trên đường đi đến phòng giáo viên cũng đã
chuẩn bị trước tâm lý cho mình.
“Cô Lý?”
Vừa bước vào phòng, Tần
Ương đã lên tiếng chào cô ngay. Không kể vẻ mặt hoàn toàn bình thường
như mọi ngày, cả giọng nói cũng vừa khéo lộ ra một vẻ ngạc nhiên vô cùng chính đáng của đứa học sinh trong tâm trạng ‘không rõ vì sao bị cô giáo gọi lên hỏi chuyện.’
“À, em tới rồi đó hở?” Ngược lại, chính dáng vẻ điềm nhiên của đứa học trò trước mặt lại khiến cô giáo trẻ ngồi sau bàn trong một thoáng bỗng sinh ra chút ngần ngừ.
Ở phía bàn bên kia,
thầy dạy toán của lớp Tần Ương cũng đang có mặt trong phòng, đang rất
chú tâm giải quyết rốt ráo bữa ăn trưa của mình. Lúc ăn xong, ngẩng lên, nhìn quanh quất thế nào lại trông thấy Tần Ương, thế là đi ngay đến gần mắng vốn: “Ái chà chà, Tần Ương của chúng ta trước nay đều không phải
học hành rất chăm chỉ sao? Làm sao mà lần thi này điểm lại kém như thế?
Tối ngủ không đủ giấc hay sao, cậu nhóc?”
Tần Ương cúi đầu, ngập
ngừng một lúc lâu vẫn không sao trả lời lại được. Lúc trong phòng thi,
Thẩm Tấn ngồi phía sau lưng, vừa đá ghế vừa giật lấy bài thi của cậu, sự việc xảy ra dù ít dù nhiều vẫn khiến cho mọi chuyện rối tung lên cả, có cố gắng đến đâu những môn thi sau đó vẫn không thể nào bình tĩnh tập
trung mà làm bài. Kết quả là phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn không thể
tin nổi, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi.
“Ha ha ha…” Vẻ bối rối ngượng nghịu của cậu học trò nhỏ khiến cho thầy dạy toán đâm ra mủi lòng. Vừa vỗ vai Tần Ương, khuôn mặt hồng hào tròn trĩnh của thầy
vừa nở ra nụ cười đầy vẻ khích lệ, “Không sao, không sao. Xưa nay trò
vẫn là đứa rất biết tự giác học tập, lần này tụt xuống một chút, lần sau ta lại nỗ lực vượt lên. Chẳng sao hết, ha?”
Tần Ương cũng cười th