
ỗng đột nhiên ngừng bước, quay đầu nhìn lại. Chỉ một thoáng ngắn ngủi
đó thôi, nhưng nơi cánh cửa chưa khép kín kia rõ ràng có một đôi mắt đăm đắm trông về phía cậu, dường như có điều gì muốn nói, rồi lại thôi…
.
………
Thời gian đó, nổi lên rất nhiều lời đồn đãi khó nghe về vợ chồng nhà họ Thẩm.
Có người một mực bảo rằng đã có lần trông thấy ba Thẩm Tấn ở cùng với một
người phụ nữ trong gian phòng riêng ở phường trà, thái độ thân mật hệt
như vợ chồng, nhưng đáng tiếc, người phụ nữ nọ lại không phải là mẹ của
Thẩm Tấn.
Ngược lại, có người cũng lớn tiếng khẳng định từng tận mắt
nhìn thấy mẹ Thẩm Tấn thân thiết khoác tay một người đàn ông khác đi
trên đường, đáng tiếc là người nọ cũng chẳng phải ba Thẩm Tấn.
Người
lớn lúc rảnh rỗi cứ thản nhiên tán chuyện nhà người, tuỳ nghi xem đó như việc giải khuây trút buồn, nhưng lời lọt vào tai con trẻ, mỗi chữ mỗi
câu đều khắc vào lòng ghi vào tim. Ai cũng biết nhà Thẩm Tấn làm ăn khấm khá, tiền bạc không thiếu. Ai cũng biết vợ chồng Thẩm gia bất hoà, hôn
nhân từ sớm chỉ còn là vấn đề trên danh nghĩa.
Tần Ương đọc báo, học
được một từ gọi là: phao hôn [1'>. Vợ chồng hai bên bất hoà, nhưng vì
nghĩ cho con mà kéo dài cuộc sống đồng sàng dị mộng, không muốn con phải mất đi một bên bố hay mẹ, thiệt thòi với bạn, tủi thân với người. Thế
nên ngày qua ngày cùng gắng gượng chịu đựng hoặc bỏ mặc đối phương, tìm
cách trì hoãn việc ly hôn.
Báo chí nói, thoạt nhìn ngỡ như đó là việc làm hoàn toàn vì lo nghĩ cho con, nhưng thật ra lại khiến cho con trẻ
đau khổ hơn ai hết.
Thẩm Tấn nghĩ gì trong lòng, Tần Ương không biết. Việc duy nhất Tần Ương có thể làm là yên lặng nhìn theo một lần rồi hai lần cậu ta bị giáo viên gọi lên văn phòng quở trách. Vấn đề thì rất rất nhiều: kết quả học tập vì sao mỗi ngày mỗi kém, bài tập giao về vì sao
chẳng thấy nộp bao giờ, vì sao nhuộm vàng cả mái tóc, vì sao khi đến
trường luôn mặc những bộ quần áo rộng thùng thình chẳng giống ai,…
Thẩm Tấn sa ngã rồi, Thẩm Tấn đánh bạn với đám thiếu niên bất lương ngoài
trường học, Thẩm Tấn học đòi chuyện yêu đương, cùng với cô nữ sinh Ban
Hoa – “mỹ nữ như vân” ở lớp bên cạnh. Mỗi ngày đều cưỡi xe đạp đưa rước
cô bạn đến trường, giờ giải lao thì mua các thứ quà vặt mang sang tận
lớp, lúc nghỉ trưa thừa ra bao nhiêu thời gian rảnh, hai người đều dành
trốn lên sân thượng, trò chuyện say mê.
Nghe nói lúc cô nữ sinh đó vì đến kinh kỳ mà đau bụng, Thẩm Tấn đã cố ý cúp tiết trốn ra khỏi trường
tìm mua thuốc giảm đau đem vào…Mỗi một chuyện đều là nghe nói. Tỷ như
hai người họ hết giờ học thường lén ở lại, nắm tay nhau, ôm nhau, hôn
nhau. Tỷ như bữa tiệc sinh nhật của đứa bạn cùng nhóm hôm nọ, hai người
lén tách khỏi đám đông, trốn vào một phòng vắng hơn hai giờ vẫn chưa
thấy ra… Rồi sau đó, bọn họ chia tay. Thẩm Tấn nhanh chóng có niềm vui
mới, lại đều đặn diễn đi diễn lại lại những hành động như cũ: đưa rước,
mua quà vặt, mua thức uống, mua thuốc giảm đau… Còn Ban Hoa, chỉ trong
một đêm đã tiều tuỵ đi rất nhiều, đi học thì nhiều lần khóc thầm, khóc
đến mức hai mắt đều sưng đỏ lên như hạt cây hạch đào.
“Chỉ thấy người mới cười, không biết cố nhân khóc.” Bạn cùng bàn của Tần Ương có lần vờ ra vẻ sâu xa triết lý.
Đó là một nữ sinh vóc người tròn lẳn chuộng kiểu tóc đuôi ngựa cột cao,
tính tình đanh đá không ai bằng. Mỗi lần Tần Ương lời thật mất lòng, lỡ
miệng nói ra một điều gì đó khiến cho ai đó nuốt không trôi, liền ngay
lập tức nhận được một cái véo đau điếng. Có ngày từ sáng đến chiều lỡ
miệng nhiều quá, khắp cả cánh tay đều bị ngắt đến đổi màu xanh xanh tím
tím. Cô bạn tinh quái có thừa, mỗi lần ngắt xong thì cười hì hì ra vẻ
quan tâm thăm hỏi Tần Ương: “Có đau hay không?”
Tần Ương xoa xoa cánh tay, đáp: “Tiểu cô nương dữ dằn như thế, sau này không ai thèm lấy đâu.”
Con gái điêu ngoa thế nào vẫn cứ là con gái, vẫn có những vấn đề tế nhị
tuyệt đối không nên đụng chạm đến. Tiểu cô nương vừa nghe Tần Ương nói
xong thì mặt đã lập tức đổi màu, tức đến nỗi hai con mắt cũng muốn nhảy
ra ngoài nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi chơi.
Lần đầu tiên hai bên gặp mặt nhau, cô nàng mũi hỉnh lên trời, nửa con mắt liếc nhìn Tần
Ương, khoé miệng bập bập một cây kẹo que như con nít lên ba. Hình ảnh
quá đỗi ấn tượng, thế nên từ đó về sau được Tần Ương gọi luôn bằng cái
tên Đường Đường.
Đường Đường tuy thế nhưng có đôi khi lại trở nên rất hiền lành nhỏ nhẹ, đặc biệt là những lúc ở trước mặt thầy cô. Chỉ trong một cái chớp mắt, tiểu cô nương chanh chua đanh đá đã hô biến thành
nàng tiểu thư khuê các nhu mì một cách tài tình. Bọn con gái trong lớp
nào có biết được sự thật bên trong, trong cuộc bầu cử đầu năm còn nhiệt
tình ủng hộ Đường Đường giữ chức trưởng lớp, mong sao có thể thay mặt
phe tóc dài trong lớp mà phát huy cao độ tinh thần “nữ nhi hào kiệt”.
Lúc đó, Tần Ương ở bên cạnh khe khẽ nói thầm một câu: “Coi vậy mà hông phải vậy đâu nha~”[2'>. Coi như tự mình nói tự mình nghe vậy, cũng bớt được
phần nào ấm ức.
Trưởng lớp mới đắc cử Đường Đường nghe được liền quay sang, cười