Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323184

Bình chọn: 8.00/10/318 lượt.

mày sẽ tha hồ mà khen

ngợi, mà tự hào về mày.”

Phía sau mãi vẫn không có động tĩnh nào,

trước mặt mãi vẫn chỉ là mảng tường loang lổ rêu xanh, sắc trời càng lúc càng sậm, ánh sáng cũng theo đó càng thêm ảm đạm, phía đầu ngõ thỉnh

thoảng lại vẳng đến tiếng nói chuyện của người qua kẻ lại từ đường lớn

bên ngoài. Đau đớn trên người cứ không ngừng lan ra, khiến đầu óc trở

nên mông lung mờ mịt, khoé mắt nặng nề rát bỏng, chỉ muốn nhắm lại mà

không phải nghĩ suy thêm gì khác. Thẩm Tấn phải cố hết sức mới mở to

được đôi mắt cay xè của mình.

Một lúc sau, Tần Ương cuối cùng cũng lên tiếng. “Đã không tin vào tôn giáo, mày còn đeo chữ thập giá để làm gì?”

Trải qua trận đánh nhau ngắn ngủi vừa rồi, áo sơ mi của Thẩm Tấn cũng đã xộc xệch mở bung ra đến ngực, vừa vặn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt của sợi dây

chuyền bạc đeo ở cổ. Thợ làm vụng tay, bên góc ngoài chưa gì đã lộ ra

màu vàng đồng đo đỏ, vừa nhìn đã biết đó là hàng mua từ cửa hiệu “Tám

đồng một cái” ở gần đây.

“Mày thì biết cái gì?” Ra sức dằn xuống cảm

giác bỏng rát cứ càng lúc càng đè nặng trên mi mắt, thêm vào đó là uất

nghẹn trào ra như muốn phá tan cổ họng, toàn thân Thẩm Tấn rốt cuộc vẫn

không kiềm được mà run lên, từ từ quay lại đối mặt với Tần Ương. Áo sơ

mi nhàu nhĩ, một bên mắt tím bầm, kính cận rơi lăn lóc vỡ nát trên mặt

đất, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Tấn của cậu ta khi đó ngoài điềm

nhiên còn thoảng hiện chút thương xót sâu xa.

“Mẹ mày có từng làm ra

chuyện bị người ta mắng là thấp hèn không? Ba mày có dăm bữa nửa tháng

lại đổi một cô thư ký không? Nhà mày thường xuyên có người tới cửa gây

náo loạn, không phải nhục mạ mẹ mày dụ dỗ đàn ông nhà người khác thì

khóc lóc chì chiết ba mày là loại người gì? Mỗi tháng về nhà một lần, ba mẹ mày có không? Con cái? Cái gì gọi là con cái? Đưa đủ tiền rồi thì

chuyện gì khác cũng có thể bỏ mặc? Kiếm về cho tao một gia sư thì đã coi như là quan tâm, là hết chuyện, là mọi trách nhiệm bổn phận đều đã

xong? Nực cười! Mặt mũi bọn họ từ sớm đã chẳng còn, dựa vào cái gì bảo

tao không được làm xấu mặt nhà họ Thẩm? Thế thì sao? Thất bại thì đã

sao? Nộp giấy trắng thì chết ai? Lão tử không học nữa thì thế nào??? Bà

ấy sẽ mắng tao? Ông ấy sẽ đánh tao? Ai rảnh cho để đón tiếp đám khách

quý kia, ai rảnh cho để cặp kè đám bạn tốt kia? Ngay cả phòng học của

tao ở lầu mấy ba tao còn không biết!”

Ngực phập phồng kịch liệt như

muốn vỡ tung, từ lúc nào viền mắt xung quanh đã chuyển màu đỏ ửng, cũng

chẳng màng đến việc che giấu hay vờ như mạnh mẽ, những lời nói tiếp theo đó là một sự tự giễu hoà lẫn trong bi ai. “Nghe xong cảm thấy tội

nghiệp tao quá hả? Muốn ngay lập tức nhào lại an ủi tao có đúng không?

Mỗi ngày sau khi tan học phụ đạo bài vở giúp tao, đó là việc duy nhất

đám học sinh ưu tú con ngoan trò giỏi gương sáng mẫu mực như Tần Ương

mày có thể làm được! Sao, có cam lòng không, có tự nguyện không, có chịu nổi thứ lêu lổng hư đốn như tao không?”

“Thì ra cho đến giờ mày vẫn

cứ ấu trĩ như thế.” Nơi con hẻm nhỏ tối tăm, giọng nói của Tần Ương bỗng bất ngờ vang cao. “Ba mày không đánh mày thì mày không biết tự mình hối cải? Mẹ mày không khen mày câu nào thì mày không thể tự mình nỗ lực

vươn lên?”

Mắt Thẩm Tấn long lên, mùi vị nguy hiểm thoắt cái đổ tràn, dâng đầy khoảng không nhỏ hẹp giữa hai khoảng tường cũ cao ngất. Cổ áo

bị xách lên đã đành, một nắm tay cứng ngắc còn chặn ngay cổ họng khiến

cho hít thở của Tần Ương cũng theo đó mà khó khăn hơn, song cậu vẫn kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ sậm của người đối diện, từng chữ một nói ra một cách hết sức rõ ràng. “Thẩm Tấn, mày quả nhiên là một đứa bỏ đi

rồi.”

Sau câu nói đó, cả người Thẩm Tấn trong khoảnh khắc đông cứng

lại như băng. Và rồi, bàn tay đang nắm chặt cổ áo Tần Ương đột nhiên run rẩy như điên, những ngón tay dần lơi ra, nắm tay đang giơ lên lưng

chừng giữa không trung cũng vô lực buông thỏng xuống bên thân người, mái tóc loe hoe mấy sợi nhuộm vàng từ lúc nào đã che khuất đôi mắt nhắm

nghiền của cậu ta. Nương theo bức tường phủ rêu ẩm ướt sau lưng mình, cơ thể cậu con trai yếu ớt trượt xuống, dáng ngồi cô độc và thống khổ như

một con vật nhỏ bị trọng thương.

Tần Ương chỉ cúi đầu, phủi đi đám

bụi đất bám trên quần áo, hồi lâu sau lại đột nhiên lên tiếng: “Bốn đoạn cuối của Cố Hương, trưa mai đọc thuộc lòng cho tôi nghe. Quyển bài tập

tiếng Anh đó một trang cũng chưa xem qua? Làm hết tất cả.”

Câu nói cứ điềm nhiên như thể con hẻm nhỏ chứa đầy tàn tích của cuộc chiến vừa mới diễn ra mấy phút trước đây thôi chính là lớp học, và hai thằng vừa lao

vào đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán kia chẳng khác gì đôi bạn cùng tiến

gương mẫu điển hình chính hiệu trong học tập!

Thẩm Tấn chỉ là ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Tần Ương một cái, rồi lại cúi gằm mặt xuống như cũ.

Tần Ương nhặt cặp sách lên, mới đi được vài bước đã vòng trở lại, rút trong cặp ra quyển tập bài học của mình ném đến bên người Thẩm Tấn, giọng nói kiêu hãnh vang cao. “Lần sau nhớ, đừng để cho tôi biết cậu không chép

bài thêm lần nào nữa!”

Ra tới đầu ngõ


Disneyland 1972 Love the old s