
.”
Tự Nãi Tiêm đương nhiên là không biết mấy cô nàng này nghĩ gì, vẻ mặt có chút khó chịu. Từ sau khi sảy ra sự việc kia, cô ta chưa từng gặp lại Thiệu Phi Phàm. Cùng làm việc trong một tòa nhà mà cả ngày cũng không gặp mặt lần nào, việc này chỉ có một khả năng là một trong hai người cố ý tránh mặt đối phương, càng là như vậy Tự Nãi Tiêm lại càng kinh ngạc. Nếu thật sự như lời của Thiệu Phi Phàm nói là giữa bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ gì, vậy tại sao phải tránh mặt cô ta? Loại suy nghĩ này làm cho cô ta càng ngày càng kháng cự lại sự thân mật của Cốc Tử Kỳ, trong nửa tháng này bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần, cho đến ngày hôm trước, cô ta thực sự nghĩ muốn chia tay.
Nồi lẩu rất nhanh được mang lên, chỉ trong vài phút, thịt dê, rau xanh, hải sản…đã được bày ra đầy bàn, Cốc Tử Kỳ đang định gọi điện thoại cho Thiệu Phi Phàm thì cửa phòng bị đẩy ra, “Xin lỗi mọi người, trên đường đi bị tắc xe”, vừa nói Thiệu Phi Phàm vừa mang theo Thượng Tâm vào phòng.
Không khí trong phòng sôi trào, mọi người thấy Thiệu Phi Phàm dẫn theo một cô gái trẻ, nhìn tư thế của hai người có thể nhìn ra chút quan hệ thì ồ lên, vỗ tay kêu anh phải giới thiệu một chút với mọi người.
Thiệu Phi Phàm trước quay người cởi áo khoác của Thượng Tâm treo sang một bên, làm xong mới thanh thanh cổ họng mang người đến chỗ ghế trống, sau khi ngồi xuống mới cong khóe miệng lên, lớn tiếng tuyên bố, “Đây là vợ tôi Thượng Tâm, sau này gặp mặt, nên kêu chị dâu thì chào chị dâu, nên kêu em dâu thì chào em dâu.”
Hơn mười anh chàng đồng loạt hướng về Thượng Tâm hô lớn “Chào chị dâu.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Thượng Tâm đỏ lên, thật sự là vẫn chưa gặp qua tình cảnh như thế này bao giờ. Cốc Tử Kỳ vui vẻ cười ha ha móc ra hộp thuốc lá, mời mấy viên cảnh sát lớn tuổi, ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, bĩu môi nói, “Em dâu, lần đầu gặp mặt có phải là nên châm thuốc mời các anh không.”
Không đợi Thượng Tâm phản ứng, Thiệu Phi Phàm đã cười mắng, “Biến đi, gặp qua mấy lần rồi còn lần đầu gặp mặt, hơn nữa, bây giờ không phải giờ làm việc, anh giả bộ đại ca cái gì. Đợi hôm nào tôi và vợ tôi thực sự tổ chức tiệc cưới, bảo đảm cô ấy sẽ châm đủ cho anh. Có điều, châm một điếu phải đưa một phong bao đỏ, vợ, em nói đúng không, chúng ta không thể làm không công được!”
Cốc Tử Kỳ đập đập bàn, “Nhìn đi nhìn đi, trong đội chúng ta toàn là thê nô (nô lệ của vợ)”, một câu nói lại làm cho mọi người cười rộ lên, tất cả mọi người đều quấn lấy Cốc Tử Kỳ, còn Tự Nãi Tiêm với Thiệu Phi Phàm và Thượng Tâm thì hai mặt nhìn nhau.
Tự Nãi Tiêm cười cười một cách cứng ngắc, bàn tay để trên bàn cũng vặn vẹo. Mấy cô nàng ngồi ở bên cạnh cô ta, từ lúc nhìn thấy Thiệu Phi Phàm dẫn theo Thượng Tâm vào, sắc mặt liền không được tốt.
Cười cười nháo nháo, Thiệu Phi Phàm vung tay lên bảo mọi người bắt đầu ăn, nam chiếm đa số, đều là động vật ăn thịt, vừa động bát đũa thì sôi nổi. Thiệu Phi Phàm vớt ra ít đồ ăn mà Thượng Tâm thích, gắp vào đĩa của mình mấy con tôm to, không sợ bỏng lột vỏ xong trực tiếp đút vào miệng Thượng Tâm.
Những ngày gần đây, hai người cùng ăn cùng ngủ, sớm đã tạo thành thói quen đút đồ ăn vào miệng đối phương, nhưng đồ ăn mà Thượng Tâm đút cho Thiệu Phi Phàm đều là những thứ cô không thích ăn hoặc là rau xanh. Còn Thiệu Phi Phàm đút cho cô đều là thức ăn mà cô thích.
Hai người anh một miếng em một miếng thì không cảm thấy thế nào, nhưng lại làm cho những người bên cạnh cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tị. Tự Nãi Tiêm tay nắm chặt chiếc đũa có chút run rẩy, đúng lúc Cốc Tử Kỳ gắp cho cô ta một miếng thịt dê, liền đưa tay ra, miếng thịt dê trực tiếp rơi xuống tay cô ta, nóng đỏ một mảnh, “A, Anh làm cái gì vậy?” Tự Nãi Tiêm liền tức giận, bụm tay, lời nói phát ra tiếng chói tai.
Cốc Tử Kỳ cũng thay đổi sắc mặt, nhưng lại cầm lấy khăn ướt lau cho cô ta, “Anh không cẩn thận, bị bỏng rồi sao?”
Tự Nãi Tiêm ý thức được bản thân mình luống cuống, nhẹ nhàng nói không sao.
Thiệu Phi Phàm mắt lạnh nhìn, cầm lấy chai rượu rót cho mình và Thượng Tâm mỗi người một ly đầy, ra hiệu cho Thượng Tâm nâng ly lên, “Thuốc lá để giành đến ngày chúng tôi kết hôn sẽ châm, còn rượu thì có thể mời mọi người một ly.” Kéo Thượng Tâm đứng lên, đầu tiên là mời người lớn tuổi nhất trong đội, “Đây là anh Triệu, là đại ca ở trong đội bọn anh.”
Thượng Tâm nâng chén, gật đầu chào, cực kỳ khéo léo kêu một tiếng “anh Triệu”.
“Cái người miệng đầy dối trá kia là Hạ Bình, bên cạnh Hạ Bình là Lý Nguyên.” Ngồi bên cạnh Lý Nguyên là Tự Nãi Tiêm phòng hành chính, Thiệu Phi Phàm cũng không thể bỏ qua, bèn trực tiếp bước đến trước mặt Tự Nãi Tiêm, “Thượng Tâm, em nhất định phải kính chị ấy một ly, đây là vợ của đội trưởng Cốc, em phải gọi một tiếng chị dâu. Người lần trước em gặp ở sân bay chính là chị ấy.”
Thiệu Phi Phàm thoải mái đem chuyện ở sân bay nói ra, không chỉ Thượng Tâm kinh ngạc mà Tự Nãi Tiêm cũng kinh sợ.
Cốc Tử Kỳ rất kinh ngạc, “Xảy ra chuyện gì ở sân bay vậy?”
Tự Nãi Tiêm khẩn trương vung tay đụng phải ly rượu, trên bàn liền lộn xộn, Lý Thanh giúp đỡ chà lau một phen, Tự Nãi Tiêm nhìn thấy T