Old school Easter eggs.
Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324214

Bình chọn: 9.00/10/421 lượt.

rằng chị nguyện ý làm như vậy sao, chính bởi vì chị thua rối tinh rối mù, đã

biết thua là như thế nào, cho nên chị mới không muốn em cũng giống như

chị!" Dứt lời, cô rất nhẹ thở dài, cầm túi lên rời khỏi phòng.

Thần Tri Thư nhìn tài liệu trên bàn, do dự một chút, cuối cùng cầm lên mở ra.

Tâm Tâm, em vốn chính là của anh, cho nên đừng trách anh.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Thần Tri Mặc ngồi ở quán cà phê đối diện đồn cảnh sát của Thiệu Phi Phàm,

trên tay cầm một phần tài liệu, nhưng ánh mắt lại thường xuyên hướng ra

phía cửa.

Hôm nay là ngày đầu tiên cảnh sát đi làm sau khi nghỉ

tết, đến giờ làm việc, mấy người phụ nữ đẩy cửa vào. Đi ngang qua không

cẩn thận làm rơi tài liệu của Thần Tri Mặc, mấy tờ giấy rơi lả tả.

"Thật sự xin lỗi, tôi nhặt lên giúp cô." Tự Là Tiêm ngồi chồm hổm nhặt tài

liệu lên, khóe miệng Thần Tri Mặc cười cười, ngoài miệng nói qua"Không

cần gấp gáp."

Hai người đứng dậy, Thần Tri Mặc nhìn cô vui mừng gọi. "Cô có phải là Tự hay không?"

"Đúng vậy, làm sao cô biết?" Tự Là Tiêm ở trong óc chuyển mấy vòng, cực kỳ khẳng định mình chưa từng thấy qua vị tiểu thư này.

"A, là tôi quá đường đột, tôi họ Thần, cô nhất định không biết tôi, chỉ là cô nhất định biết bạn tốt của tôi là Thiệu Phi Phàm."

"Thiệu Phi Phàm" ba chữ khiến cô căng thẳng, cô cười có chút gượng ép, đầu

tiên là xoay người bảo đồng nghiệp đi mua cơm trước, nói mình gặp bạn

cũ, muốn cùng nhau ăn cơm. "Thần tiểu thư, tôi có thể ngồi xuống sao?"

"Dĩ nhiên không ngại. Mời ngồi mời ngồi." Thần Tri Mặc nhiệt tình mời cô

ngồi xuống, "Cô không khác người trong hình mấy, cho nên tôi liền nhận

ra. Phi phàm những năm này cũng nhớ tới cô, mà tôi vừa hỏi anh ta sao

lại chia tay với cô, anh ta không có nói, một lần còn giận dữ. Chính

là mấy ngày trước anh ta đi công tác."

"Anh ấy nhớ tới tôi?"

trên mặt cô có một loại nhìn như trong tuyệt vọng, trong đôi mắt mang

theo lo lắng, khóe miệng mím môi, cơ mặt căng thẳng.

Thần Tri Mặc từng nhiều lần gặp qua cái nét mặt này, ở trên mặt khách hàng cô.

Cô cười cười, tay nhỏ bé nửa che miệng "Nhìn tôi đây, Thiệu Phi Phàm cũng

không nói. Nghe nói cô có nhân duyên tốt, anh ta không để cho tôi quan

tâm tới chuyện của anh ta, chỉ là nói thật ra, hai người là một đôi rất đẹp, thật không nên tách ra như vậy. Là Tiêm, Phi Phàm ngượng ngùng

không muốn nói, tôi liền nhiều chuyện thay anh ta nói, trong lòng anh ta còn có cô, thật. Vừa uống say, nói đều là tên của cô."

"Không, không thể nào, anh ấy đã có vị hôn thê." Tự Là Tiêm cúi đầu, "Lại nói, tôi cũng muốn kết hôn."

"Cái kia vị hôn thê đơn thuần, là ông cụ nhà anh ta cố gắng gán ghép cho cho anh ta. Tiểu nha đầu hai mươi tuổi, có thể hiểu được suy nghĩ của người ba mươi tuổi sao? Ai, chỉ là cô phải kết hôn, thật là đáng tiếc. Tôi

vẫn cho rằng hai người có thể quay lại." Thần Tri Mặc nuối tiếc nói,

đồng thời thở dài "Xem ra Thiệu Phi Phàm không có duyên với cô, đáng

tiếc Thiệu lão tướng quân còn muốn bồng cháu, dựa vào cô bạn gái nhỏ thì chờ đến khi nào đây!"

"Thiệu Lão Tướng quân?" Tự Là Tiêm cau mày hỏi.

"Cô không biết cha Thiệu Phi Phàm là ai sao?"

Tự Là Tiêm lắc đầu, Thần Tri Mặc hơi có vẻ kinh ngạc, thuận miệng nói "

Nhà họ Thượng ở Thành Nam, Bắc thành là Nhà họ Thiệu, Thiệu Phi Phàm

chính là con trai út Nhà họ Thiệu ."

"Cái gì?" ánh mắt của Tự Là

Tiêm lóe lên, không biết là bị tin tức này khiếp sợ, hay là vì năm ấy

mình bỏ đi một khối vàng mà hối hận đây. Tóm lại, mặc kệ là như thế nào

thì đều trong kế hoạch của Thần Tri Mặc.

Cô nhìn đồng hồ"Ai, tôi

còn có chuyện đi trước một bước, Tự tiểu thư chúng ta lưu số điện thoại

lần sau lại gặp lại." Nói qua dùng điện thoại di động của mình ý để cô

đọc số điện thoại của mình, nhanh chóng thu hồi tài liệu, đứng dậy đi ra phòng cà phê, mà Tự Là Tiêm như cũ ngồi ở trên ghế dài, tiêu hóa tin

tức vừa mới biết được.

Thần Tri Mặc cho xe thể thao dừng ở ven

đường, xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn cô gái trong quán cà phê, nụ

cười âm lãnh. Phụ nữ, một lòng tham hư vinh, khi biết giá trị của bạn

trai cũ lại còn đối với mình nhớ mãi không quên, mà không có hàng động

gì thì không phải tính cách của cô ta rồi.

Cô từ trong túi xách

lấy điện thoại di động ra, tốc độ cực nhanh gọi một số điện thoại."Là

Tiêm, hình như tôi làm rơi giấy tờ trong quán cà phê, cô giúp tôi tìm

xem có không."

Tự Là Tiêm rất dễ dàng tìm được tài liệu cô làm rơi, "Có, cô đi xa chưa? Tôi đưa qua giúp cô."

"Không cần không cần, ngày kia Phi Phàm sẽ trở lại rồi, cô giúp tôi đưa cho anh ta là tốt rồi."

"Ngày kia sao?"

"Đúng."

Tự Là Tiêm chần chờ một chút, còn mở miệng, "Cô có thể nói cho tôi biết thời gian máy bay đến không?"

"Năm giờ chiều 27."

"Cám ơn."

"Cám ơn cái gì, tôi cúp đây." Treo điện thoại, khóe miệng Thần Tri Mặc nhếch lên, thời gian lý do đều cho cô, giờ tự cô xem nên làm thế nào!"Tự Là

Tiêm, tôi nên cám ơn cô mới đúng." Thiệu Phi Phàm một mình bay đến Côn Minh, lúc trở về lại dẫn theo hai người, chính là Tiểu Lý và Tiểu Lưu phá án cùng anh. Hai người họ muốn