Duck hunt
Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324185

Bình chọn: 7.00/10/418 lượt.

u thành chế

độc đi."

"Anh nói là bọn họ tự sản xuất?" Cái suy đoán này quá

lớn mật rồi, không chỉ có Thiệu Phi Phàm kinh ngạc, đội cảnh viên cũng

bị suy đoán này làm cho kinh ngạc.

"Vô cùng có khả năng. Hơn nữa, bọn họ nhất định có liên hệ cùng Tam Giác Vàng, chỉ là chúng ta còn chưa có tìm được chứng cớ."

Không có chứng cớ thì không thể bắt người, tất cả liền cũng biến thành không

tưởng. Thiệu Phi Phàm day day huyệt thái dương, còn chưa bắt đầu phá án, anh đã nhức đầu. Chỉ là, lúc này, cũng không phải là thời điểm nhức

đầu, anh vỗ bàn nói "Cho tôi một cái máy chụp hình, tôi đi vào dò thám."

"Này quá nguy hiểm?" Tiểu Lý phản đối.

Thiệu Phi Phàm bĩu môi một cái hỏi ngược lại "Chúng ta đi làm cái này, thì

không hề có nguy hiểm sao?" Nói qua anh liền cầm túi sách lên, ra khỏi

phòng họp vào phòng vệ sinh, trở ra, đã đổi thành quần áo bình thường,

túi lớn đeo trên lưng, nếu đeo them cái camera thật giống với khách tới

đây du lịch. Cả đêm Thượng Tâm lo lắng ngủ không ngon, trong đầu luôn suy nghĩ đến lời

nói của Thần Tri Thư "Tâm Tâm, em rất không hiểu đàn ông. . . . . . Là

đàn ông ai cũng sẽ phạm sai lầm. . . . . ." Cô lắc lắc đầu, buộc mình

phải ngủ, nhưng khi ngủ thiếp đi, cô lại mơ thấy Thiệu Phi Phàm ôm một

người phụ nữ khác.

Thượng tâ thét lên liền thức tỉnh, làm kinh động đến bà nội ở sát vách.

"Tâm Tâm, gặp ác mộng phải không? Đừng sợ, bà nội ngủ cùng cháu." Lão phu

nhân vỗ vỗ dụ dỗ cháu gái ngủ, coi cô như đứa trẻ cần chăm sóc.

Thượng Tâm cũng không ngủ được, không dám ngủ."Bà nội, làm thế nào mới có thể hiểu rõ đàn ông?"

Lão phu nhân bị hỏi làm cho hồ đồ, thấy hốc mắt cô đỏ, cái miệng nhỏ mếu

máo, chân mày lại nhíu thật chặt, không chỉ có cảm thán, bảo bối của bà

cũng đã trưởng thành, lớn như vậy đã muốn bắt đầu hiểu đàn ông rồi. Bà

kéo chăn đắp cho Thượng Tâm, rồi không có mở miệng đầu tiên là cười cười nói "Bà nội cũng không hiểu rõ, lúc còn trẻ đã cảm thấy ông nội cháu

đẹp trai, đi cùng với ông ấy bà liền thấy vui vẻ. Sau lớn tuổi, ông nội

cháu có địa vị cao, đi theo ông ra cửa, bà liền ưỡn thẳng lưng, cảm thấy gả cho một người đàn ông như vậy thật mở mày mở mặt. Nhưng sau nữa, ông nội cháu lại bị bệnh tim cao huyết áp, thường phải đến bệnh viện, khi

đó bà mới biết được đi cùng với ông ấy, ngoại hình và quyền lực cái gì

đều không quan trọng, mà hai người khỏe mạnh làm bạn đến già mới là quan trọng nhất. Chỉ là nói thật ra, cuộc sống của bà với ông nội cháu năm

mươi năm rồi, nhưng bà vẫn không hiểu hết ông nội cháu, mỗi ngày ông

đang suy nghĩ cái gì. Đều nói phụ nữ thật khó hiểu, nhưng bà nội thấy,

đàn ông cũng không phải là dễ đoán."

"Này, trừ bà nội ra, ông nội còn có người khác sao?"

Nói đến đây, lão phu nhân liền thấy kiêu ngạo, "Ông nội cháu, bà hài lòng

nhất chính là điểm này, ông ấy cổ hủ lắm, chuyện nam nữ, so với bà thấy

còn nghiêm trọng hơn. Lúc còn trẻ chúng ta tham gia tụ hội, không biết

con gái nhà nào, thấy ông nội cháu liền dán lấy, bà đứng một bên tức

giận không thôi, cháu có biết ông nội chaú phản ứng như thế nào không?"

Thượng Tâm lắc đầu.

Lão phu nhân cười nói "Ông nội cháu sửng sốt rồi đẩy cô ta ngồi chồm hổm

dưới đất, vị tiểu thư kia mặc lễ phục hai tay chắp lại đặt sau mông ngồi chổm hổm xuống dưới đất, rất là mất thể diện và xấu hổ."

Thượng Tâm nghe xong, cũng cười, nằm úp sấp trong ngực bà nội rất là hâm mộ nói: "Bà nội, bà thật hạnh phúc nha."

" Tâm Tâm cũng nhất định hạnh phúc hơn bà nội. Tiểu Thiệu, đứa bé kia tuy nói lớn tuổi một chút, nhưng lớn tuổi cũng có chỗ tốt, anh ta sẽ đem

cháu trở thành đứa bé để mà cưng chiều, mọi việc cũng hiểu được đúng

mực, so với Thần sẽ thích hợp với cháu hơn. Tuy nói bà nội không bỏ

được, nhưng khi nhìn các cháu như vậy, bà nội cũng đồng ý, đến lúc đó

cháu liền sinh chắt trai cho bà nội, bà rất vui mừng."

"Bà nội!" Thượng Tâm nũng nịu sẳng giọng, nửa là ngượng ngùng nửa là xấu hổ.

"Được rồi được rồi, Tâm Tâm chúng ta xấu hổ rồi, bà nội không nói nữa. Ngủ

tiếp một lát đi, xong đi công viên linh lợi cùng bà nội."

"Vâng." Thượng Tâm ở trong ngực bà nội, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có lẽ là bị lời lão phu nhân an ủi, thật sự là ngủ say. Cho tới khi Thiệu Phi Phàm,

trước khi tiến vào khách sạn Lý Dĩnh ở gọi điện thoại cho cô, cô vẫn

không nghe máy. Cuối cùng, anh chỉ có thể nhắn một tin nhắn, nói cho cô

biết mình đã tiến vào nhiệm vụ, một tuần này, cũng không thể liên lạc

với cô được.

Thiệu Phi Phàm gửi tin nhắn xong liền tắt điện thoại đi vào khách sạn, ở đến đối diện gian phòng Lý Dĩnh, anh kéo cửa sổ ra, đơn giản sửa sang lại, tiếp theo bắt đầu giám thị phòng đối diện.

Liên tiếp ba ngày, gian phòng đối diện đều không có ai ra vào, Thiệu Phi

Phàm có chút gấp gáp, người này thế nào ăn cơm đều không đi ra ngoài

đây? Chẳng lẽ. . . . . . Người căn bản là không ở bên trong phòng?

Thiệu Phi Phàm lập tức mặc quần áo vào, đầu tiên là gõ gõ cửa 2020, phòng

2020 là một đôi vợ chồng tân hôn, hình như đến đây hưởng tuần trăng mật, mở cửa là người đàn ông, Thiệu Phi Phàm cười cười, đưa tay bắt tay