Ring ring
Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323652

Bình chọn: 10.00/10/365 lượt.

mặt tràn đầy tò mò, cùng Thiệu Phi Phàm nhìn một vòng, chọn ghế sa lon,

tủ TV sau đó hai người liền chuyển tới chỗ đồ điện.

"Cái này hay, cái này hay." Thượng Tâm chỉ vào một cái TV 52 inh thật mỏng kêu, "Khá lớn, đủ rõ ràng."

Thiệu Phi Phàm mắt liếc giá tiền là năm con số, liếc mắt xem thường đem người kéo trở lại "Cũng đủ đắt." Quay đầu anh nhìn chiếc TV đối diện 36 inh,

hỏi tính năng cùng giá tiền, cái kia lớn mà phòng khách của anh nhỏ có

mười mét, căn bản không dùng được TV lớn như vậy .

Tiếp theo

tình huống như thế xảy ra vô số lần, Thượng Tâm nhìn cái gì đều giá tiền đắt nhất, nhưng mỗi một lần Thiệu Phi Phàm đều dùng hai từ "Quá đắt"

đem lý do này tiêu diệt, càng đi dạo càng không có gì vui, cô ấy lại bốc đồng lên"Thiệu Phi Phàm, anh nghèo như vậy sao? Thế nào cái gì cũng

chọn tiện nghi nha? Anh có biết hay không, tiện nghi không có hảo hóa,

hảo hóa không tiện nghi đạo lý."( mình cũng không hiểu lắm)

Nha,

nha đầu này còn biết"Tiện nghi không có hảo hóa, hảo hóa không tiện

nghi" anh cười nhạo một tiếng, ôm bả vai cô hướng quầy thu đi"Thượng

Tâm, cô đi xem một chút, người tới mua đồ đều mua cái đắt tiền nhất hay

sao?"

Thượng Tâm không để tâm, không tin thực phải đi nhìn một

chút, nhìn gần nửa ngày, hơn mười lần thanh toán, lại là người không có

mua đồ điện hơn vạn.

"Ba cô là một quan tòa nhỏ thì được mấy vạn, nhiều hơn trăm vạn; mẹ cô buôn bán liền càng không cần phải nói rồi,

thu nhập hơn một tỷ mỗi năm, cho nên cô vừa sinh ra, cũng không lo lắng

ăn mặc, cái gì cũng có thể muốn đắt tiền nhất, tốt nhất. Nhưng trên đời

này có mấy người cũng giống như cô đây? Đại đa số người sống qua ngày

đều dựa vào tiền lương của mình, mua đồ trước hết phải suy nghĩ một chút xem tiền của của mình còn bao nhiêu. Thời điểm tôi làm binh lính, chỗ ở của bộ đội đặc biệt khó khăn, mỗi tháng chúng tôi được trợ cấp mấy trăm nguyên, nhưng mấy trăm nguyên ở chổ đó cũng không xài được. Cô cũng

từng ở LOVE, không thể không nhìn thấy những người bồi rượu kia, người

khiêu vũ. Nếu họ có tiền, cô cho là họ thật nguyện ý ở nơi này, bị

những khách kia chà đạp sao? Thượng Tâm, nhà cô có tiền chỉ có thể nói

cô có phúc khí, chỉ là phúc khí này không phải để cho cô bốc đồng, cô

nên biết quý trọng."

Thượng Tâm nhìn Thiệu Phi Phàm nói chuyện

không ngừng, cô đột nhiên có chút mê mang. Người này, tại sao nói với cô những thứ này?

Thượng Tâm rất mê

mang, thật ra thì cô cũng không biết mình muốn làm gì, ban đầu mình cố

chấp thi đại học G, nói là chí khí chẳng bằng nói thành cô giận dỗi.

Thiệu Phi Phàm nói, cô không phải là không hiểu, nhưng"Hiểu" cùng"Làm"

là hai việc khác nhau, giống như không phải tất cả mọi người đều có thể

đem"Lý tưởng" biến thành"Thực tế". Lý tưởng thành thực tế, thì cũng phải xem "Thiên thời" "Địa lợi" "Nhân hòa"( ý chỉ mọi yếu tố liên quan đến, … thật ra mình cũng hiểu một chút ý của nó nhưng cũng không biết nói như

thế nào.hi).

Đi theo Thiệu Phi Phàm mua xong các dụng cụ đồ điện

cần thiết, thì hai người ngồi vào xe giao hàng trở về nhà trọ. Thượng

Tâm vừa vào nhà trọ, liền trực tiếp bật thốt lên "Đây cũng quá nhỏ."

Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, cũng không thèm để ý đến cô, anh chỉ huy công nhân đem ghế sa lon cũ đi, dọn cái bàn đi ra, đổi thành cái mới.

Khó khăn nhất là nhà bếp, phá hủy hàng khói, đổi lại thành mới, vội vàng mất gần nửa ngày. Thượng Tâm tự mình tìm việc để vui, xem TV mới, từ

trung ương tới kênh địa phương, chuyển từng cái một liên tiếp. Chờ Thiệu Phi Phàm cài đặt điện mới xong, đưa công nhân đi thì mới nhìn Thượng

Tâm, chỉ thấy tiểu nha đầu ôm điều khiển ti vi nằm ngủ trên ghế sa lon.

Chu cái miệng nhỏ, bởi vì không mở điều hòa, mặt ngủ cô vì nóng mà đỏ bừng.

Thiệu Phi Phàm vội vàng mở máy điều hòa mới, đóng cửa sổ, đắp chăn mỏng bên cạnh cho cô, sau đó anh liền ra cửa mua thức ăn.

Thượng Tâm đi dạo, thật có chút mệt mỏi, ngủ một cái, vẫn ngủ là ngủ thẳng đến gần tối, đến khi vì cô đói ngửi thấy mùi thơm mà tỉnh dậy. Dụi mắt, ở

trong phòng trọ nhỏ hơn 40 mét từ phòng khách thấy phòng ăn, đồ ăn

trên bàn vừa xem cô hiểu ngay, quét nhìn toàn bộ. Không có chút khách

khí nào cô liền bò dậy, ngồi vào trước bàn cơm "Thiệu Phi Phàm, tôi đói

rồi."

"xem ra cô không có khách sáo." Thiệu Phi Phàm hừ một tiếng, tay chân mau lẹ, cho cô nương không khách khí ăn cơm.

Thượng Tâm gắp một miếng thịt dê vào trong miệng, nghĩ thầm, lúc vừa rồi anh ở gian hàng đồ điện giáo huấn tôi, tôi cũng không còn khách khí nữa a. Cô lại gắp tiếp món trứng xào, cô cũng không keo kiệt khích lệ anh "Tay

nghề anh cũng không tệ, nếu lần sau mẹ tôi không cho tôi cơm ăn, tôi

liền tới nhà anh ăn chực."

Lời này nói có chút buồn cười, Thiệu

Phi Phàm để đũa xuống, nhìn cô cười nói: "Mẹ cô còn dám không cho cô cơm ăn? Thượng thủ trưởng nhà cô chịu để như vậy?"

"Không bỏ được

cũng không thể, là anh không hiểu biết tình huống nhà tôi, giống như ông nội nói nhà chúng tôi có một không hai, thật ra thì chủ nhà là mẹ tôi.

Còn ba tôi lại nói, ở nhà họ Thượng chuyện nhỏ mẹ tôi định đoạt,