
người để ý thấy chị Thần,
lại không biết chị ấy là ai, nói mấy lời khinh bạc chị ấy, vừa đúng lúc
bị Trần Bảo nghe thấy, tiểu tử đó cũng không biết là ăn phải cái gì,
không nói hai lời liền cầm lấy một chai rượu lên đập bọn họ. Mấy anh em
bọn em cũng không thể trơ mắt ra nhìn được, nên cũng xông vào giúp đỡ,
người của đối phương cũng không ít, cho nên lập tức xảy ra quần đấu.”
“Chị tôi đâu?”
“Đi cục cảnh sát rồi.”
Lúc này, cảnh sát cũng bắt ép bọn họ đi ra ngoài, Thần Tri Thư thở dài, dặn dò các nhân viên dọn dẹp sạch sẽ xong, liền đi tới cục cảnh sát. Đến
cục cảnh sát đã nhìn thấy ba và ba nuôi đều ở đó, trong lòng Thần Tri
Thư nhảy lên một cái, một vụ đánh nhau làm trưởng bối cả hai nhà đều
phải đến, chắc không quá nghiêm trọng đi?
Thượng Trạm Bắc thấy
hắn đến nhưng không nói gì, còn Hắc Da thì sắc mặt không được tốt lắm,
Thần Tri Thư cũng không dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế chờ,
cùng đợi tin tức với trưởng bối.
Chỉ chốc lát sau, Thiệu Phi Phàm đã đi ra, Thượng Trạm Bắc vội đứng dậy hỏi thăm, “Tình huống thế nào rồi?”
“Vừa mới bắt đầu, đối phương nhất định muốn khởi tố, nhưng khi biết thân
phận của những đứa trẻ này cũng thay đổi thái độ. Bác cùng luật sư Thần
tiến vào xem sao, những người ở viện kiểm sát đó còn thân quen với mọi
người hơn so với cháu, nói tới nói lui, có qua lại thân thiết một chút
vẫn tốt hơn.”
“Được, vậy tôi tiến vào trước xem sao.” Thượng Trạm Bắc nói xong liền cùng với Hắc Da tiến vào trong, Thiệu Phi Phàm không
muốn để ý đến Thần Tri Thư, nhưng hết lần này tới lần khác, Thần Tri Thư luôn cản đường anh, “Chị tôi đâu?”
“Xin lỗi, tôi không có nhiệm
vụ phải theo dõi chị của cậu.” Thiệu Phi Phàm quay người muốn đi, nhưng
Thần Tri Thư níu lấy tay anh không buông tha dễ dàng như vậy, “Chị của
tôi bị các người đưa đi, sao anh lại không biết chị tôi ở đâu cơ chứ?”
“Chị của cậu không tham gia đánh nhau, cho nên lấy xong khẩu cung tất nhiên
là rời đi rồi.” Thật là lười phải nói chuyện với hắn ta, anh liên tiếp
thẩm vấn bảy tám người, lại chạy qua viện kiểm sát kia đả thông tư tưởng mất một khoảng thời gian dài, giơ tay lên xem đồng hồ một chút, đã hơn
hai giờ sáng, anh thật không có khí lực cùng hắn ta ở đây dài dòng nữa.
Dùng sức vung tay lên, đẩy Thần Tri Thư một cái làm cho hắn ta lảo đảo,
Thiệu Phi Phàm trịnh trọng nói cho hắn biết, “Người không phận sự, xin
rời khỏi cục cảnh sát.” Nói xong, anh liền bước vào trong.
Tiến
vào phòng làm việc, anh vẫn không yên tâm để Thượng Tâm ở nhà một mình,
nhưng lúc này anh lại không thể rời khỏi cục cảnh sát. Lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thượng Tâm, dặn cô nhớ khóa cửa cẩn thận, nói hôm nay anh
không thể trở về được.
Vốn tưởng rằng Thượng Tâm đã đi ngủ rồi, ai biết được lập tức có tin nhắn hồi âm.
“Cửa đã khóa kĩ rồi, anh cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.”
Thiệu Phi Phàm nhìn thấy dòng tin nhắn, trong lòng liền ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới đã hai giờ sáng rồi sao nha đầu kia vẫn chưa đi ngủ? Đang định nhắn tin hỏi cô, thì anh đột nhiên nghĩ ra, cô vợ nhỏ của anh không dám ngủ
một mình.
Anh vội vàng đứng dậy đi xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy Thượng Trạm Bắc ra khỏi phòng thẩm vấn, Thiệu Phi Phàm do dự một chút,
vẫn là gọi một tiếng “Ba”.
Thượng Trạm Bắc hừ lạnh một tiếng, “Có chuyện gì?”
Lắc lắc đầu, anh có chút quẫn bách, “Cái đó, Thượng Tâm ở nhà một mình
không dám đi ngủ, con lại không thể rời khỏi cục cảnh sát, ba xem…”
Thượng Trạm Bắc cười cười, có điều đó là một nụ cười tiếu lí tàng đao, “Tiểu
tử, lúc cậu lừa gạt con gái của tôi đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, sao không nghĩ tới bản thân cậu còn chưa đủ năng lực chăm sóc tốt cho nó
chứ?”
Câu nói này thật sự làm cho Thiệu Phi Phàm bị nghẹn khuất,
tính chất công việc của mình đối với việc chăm sóc người thân đích thực
là không thể chu toàn được, về điểm này anh không còn lời nào để nói.
“Đưa chìa khóa cho tôi, ông nội con bé đã xuống quân khu rồi, tôi đón nó về
nhà ở mấy ngày.” Thượng Trạm Bắc cũng không muốn làm khó anh, có điều
ông vẫn cho rằng nếu Thiệu Phi Phàm đổi một vị trí công tác khác đối với Thượng Tâm chắc chắn sẽ tốt hơn.
Thiệu Phi Phàm tất nhiên là
hiểu được hàm ý trong lời nói của Thượng Trạm Bắc, anh móc chìa khóa ra
đưa cho ông, thận trọng nói, “Để con suy nghĩ.”
Bốn chữ đó làm
cho Thượng Trạm Bắc vừa ý gật đầu một cái. Bất kể Thiệu Phi Phàm có đổi
vị trí công tác hiện tại hay không, thì ít nhất cậu ta cũng chứng minh
được cậu ta có suy nghĩ cho Thượng Tâm, luôn suy nghĩ cho vợ chính là
quy định của gia đình bọn họ. Ông mím môi cười đi ra khỏi cục cảnh sát,
bảo tài xế trực tiếp lái xe tới nhà trọ của Thiệu Phi Phàm.
Vừa
mở cửa ra liền nhìn thấy Thượng Tâm đang ngồi trên sô pha quay lưng về
hướng cửa, cô đang xem ti vi, nghe thấy tiếng động phía sau liền bật
người đứng lên, “Sao anh trở về rồi?... Ba? Sao ba lại tới đây?”
Thượng Trạm Bắc bĩu môi nói, “Ba mà không đến, thì hôm nay con có thể đi ngủ
được sao?” Ngẩng đầu lên nhìn thấy cô chỉ mặc một cái áo T- shirt rộng
thù