
ảnh Thâm, sau đó nhìn anh một cái sâu xa.
Đang muốn nói chuyện, ánh mắt liếc thấy bên ngoài có người đàn ông mặc áo
xanh, đôi mắt hiện lên sự hứng thú, chọc Tiểu Đường bên cạnh: "Này, này, em họ! Bên ngoài có người tìm kìa!"
"Hả?" Tô Tiểu Đường ngước mắt nhìn, sau đó liền thấy người đàn ông mặc áo
khoác quân đội, đứng sừng sững bên ngoài nhưng một cây tùng cao lớn.
Là Trang Nghị... Sao anh ta lại tìm được chỗ này nhỉ....
Tô Tiểu Đường cúi đầu từ từ đi qua, "Anh... Tìm tôi hả?"
Trang Nghị gật đầu.
"Vào trong nhà nói?"
"Không cần vào, tôi nói mấy câu rồi đi."
"Ừ."
Sau lưng, anh họ cười hì hì huýt vào vai Phương Cảnh Thâm bên cạnh: "Này, nói thật xem, có phải cậu thích em họ tôi không?"
Phương Cảnh Thâm liếc anh ta một cái, "Rất rõ ràng sao?"
"Cũng không phải rõ ràng lắm, nhưng người sáng suốt như tôi có thể nhìn ra
được, đều là đàn ông, tôi hiểu. Chẳng qua Tiểu Đường á, là một đứa ngốc, nếu cậu không nói với nó, có khi cả đời nó cũng không biết, nhưng nếu
cậu nói có khi sẽ dọa nó chết khiếp."
Phương Cảnh Thâm nhíu mày: "Anh cũng cho rằng như vậy".
"Vô nghĩa, lúc đầu ngay cả tôi cũng kinh ngạc cơ mà! Thật ra em họ tôi là
người tốt, không đúng, là đặc biệt tốt, chẳng qua là nhìn bộ dạng mập
mạp của nó thì đúng là không hợp thẩm mỹ, tôi chỉ có thể nói, cậu thật
tinh mắt."
“Cảm ơn.”
Trang Nghị nhìn cô một cách chân thành: “Chuyện ngày hôm qua tôi đã biết rồi, tôi thay mẹ tôi nói lời xin lỗi với cô”.
Tô Tiểu Đường rất xấu hổ khi nhìn thấy thái độ quá nghiêm túc của anh,
cũng không biết nên nói gì, vội vàng khoát khoát tay nói: “Không sao…”.
Trang Nghị nhìn cô rồi thở dài, nếu là người khác, dưới loại tình huống này
khi nhìn thấy mình chắc chắn sẽ rất kích động, lên án chất vấn ấy chứ,
những người con gái trước kia người nào chẳng khóc lóc kể lể biểu lộ sự
oán giận, thế nhưng ngay cả mẹ của anh cô cũng không nói tới một chữ.
Trang Nghị do dự một lát, hỏi: “Người đàn ông ngày hôm qua là bạn của cô à?”.
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn, anh cảm nhận được cô
không phải loại con gái đã có bạn trai mà còn đi xem mắt.
“À, đúng vậy! Anh ấy tới tìm tôi có việc, tiện thể giải vây giúp tôi luôn…”.
Nghĩ đến chuyện hôm qua Tô Tiểu Đường còn có chút xấu hổ, cũng không biết mẹ của Trang Nghị đã nói gì với Trang Nghị, dám chắc là không có lời nào
hay ho, chẳng qua nhìn thấy ý định của Trang Nghị, dường như là không
tin tưởng lắm.
“Bố tôi nhậm chức ở vùng khác, lúc bình thường công việc vô cùng bận rộn,
tôi là do một tay mẹ nuôi lớn, hơn nữa tôi lại là con trai một trong
nhà, từ nhỏ bà rất nghiêm khắc với tôi, đem toàn bộ tâm tư đều đặt trên
người tôi, có thể là bởi vì tập trung quá nhiều tinh lực, kỳ vọng quá
nhiều vào tôi, đến cuối cùng lại cảm thấy ai cũng không xứng với tôi…”
Trang Nghị không chút giấu diếm mà nói hết những chuyện trong nhà, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ.
Tô Tiểu Đường cười cười nói: “Tôi hiểu, có người mẹ nào không nghĩ rằng
con mình là người tốt nhất chứ, huống chi, quả thực anh cũng rất ưu
tú!”.
Đôi mắt của Trang Nghị sáng rực lên: “Vậy chúng ta… Lời nói của tôi lúc
trước còn có hiệu lực không? Mẹ của tôi, tôi sẽ khuyên bà ấy!”.
Tô Tiểu Đường nghe vậy thì trầm mặc, được nửa ngày cô mới khó xử mà mở miệng: “Thực ra không cần…”.
Giọng nói của Trang Nghị trầm xuống: “Tôi hiểu rồi”.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói gì.
Đúng lúc Tô Tiểu Đường muốn nói gì đó để chấm dứt cuộc nói chuyện này, Trang Nghị đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Nếu không xảy ra chuyện như hôm qua,
vậy câu trả lời của cô sẽ là gì?”.
Vấn đề này thật sự làm khó cô…
Trước kia cô cứ phân vân, kết quả không đợi cô đưa ra câu trả lời thì mẹ của
Trang Nghị đã tìm tới cửa, vấn đề này cũng chẳng đáng quan tâm, không
ngờ là lúc này Trang Nghị lại nói ra.
“Tôi nghĩ… Tôi sẽ đồng ý”.
Thật sự nếu muốn nói lời từ chối thì có chút hơi khác người, lúc ấy dưới
loại tình huống này, người trong nhà lo lắng hối thúc, hơn nữa điều kiện của Trang Nghị đúng là không tệ, mà ấn tượng của mình với anh ta cũng
tốt, coi như là có duyên phận với anh, nếu anh lại chủ động muốn thử một lần nữa, bản thân cô thật sự không tìm ra lý do để từ chối.
Ngay lúc này, đồng chí anh họ nhiều chuyện không biết từ khi nào đã đem con
mình nhét cho Phương Cảnh Thâm, rồi tự mình lén lút trốn đằng sau bức
tường ở góc vườn, nghe được một câu này, sau ba chân bốn cẳng mà chạy
đến chỗ Phương Cảnh Thâm dâng vật quý.
“Ha ha, vừa rồi Trang Nghị hỏi em họ của tôi nếu ngày hôm qua không có
chuyện gì xảy ra thì câu trả lời của em tôi là gì? Cậu đoán thử xem đáp
án của em tôi là cái gì?”.
Phương Cảnh Thâm: “…”.
Dựa theo logic bình thường, anh tự nhiên có thể đoán được câu trả lời của
Tiểu Đường, nhưng anh không muốn nghe tới câu trả lời đó.
Anh họ bày ra dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Em họ nói sẽ đồng ý đó nha!”.
Áp suất xung quanh mình rõ ràng lại bắt đầu giảm xuống, anh họ ho nhẹ một
tiếng, yếu ớt nói: “Chỉ là nói “Nếu” thôi mà, chẳng qua là một cái giả
thiết không được thành