
tuyết rơi nhẹ, hơn nữa còn có chiều hường càng rơi càng nhiều.
Vẻ mặt bà ngoại lo lắng: “Tiểu Đường à, tuyết rơi ngày càng lớn, xem ra
một lát nữa cũng sẽ không ngừng lại đâu, bảo Thâm Thâm ở lại một đêm đi? Nếu không chạy về suốt đêm sẽ rất nguy hiểm đó!”.
Thâm Thâm…
Từ khi nào cách xưng hô của bà ngoại với Phương Cảnh Thâm trở nên thân thiết như vậy chứ?
Tô Tiểu Đường cũng rất lo lắng: “Con đi hỏi anh ấy đã”.
Lúc này Phương Cảnh Thâm vừa vặn từ trong nhà đi ra, trong tay cầm trống
lắc, ôm đứa cháu nhỏ Thụy Thụy vào lòng, bên cạnh là Thịt Viên đang nhắm mắt theo đuôi mà đi theo…
Hình ảnh kia làm cô hoảng hốt một lúc lâu.
“Sao thế?”.
“À, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, bà ngoại hỏi anh có muốn ở lại một đêm không?”.
“Có tiện không?” Phương Cảnh Thâm hỏi cô.
Bà ngoại lập tức nói: “Không có gì là không tiện, căn phòng sát vách phòng của Tiểu Đường vẫn còn trống, dọn dẹp một chút là có thể ở được”.
“Vậy thì làm phiền bà rồi!” Phương Cảnh Thâm khách khí nói.
“Không phiền, không phiền” Bà ngoại lập tức đi sắp xếp.
Ồ, không thể tưởng tượng được nam thần lại có thể đồng ý ngủ lại…
Lúc trước ở trong mắt cô anh là người ngồi tít trên cao, mạnh mẽ tự tin,
hơn nữa cũng có chút lạnh lùng ít nói, thậm chí không nhiễm khói bụi
nhân gian, lúc này nhìn thấy dáng vẻ anh ôm đứa cháu nhỏ, thái độ thì vô cùng thân thiết với người trong nhà mình, đột nhiên làm cho cô có cảm
giác nam thần cũng là người bình thường, khoảng cách giữa cô với nam
thần cũng không có xa xôi như cô đã tưởng tượng…
"Bên này không có điều hòa, tuy rằng giường của cậu tôi là sát đất nhưng ấm
lắm, không biết anh có quen không? Tô Tiểu Đường vừa xếp chăn vừa nói.
"Không sao."
Phương Cảnh Thâm đứng ở phía sau, nhìn cô gái bận rộn trước mặt này, nắm chặt tay lại.
Từ sau khi tỉnh lại, vẫn luôn nghĩ khi nào có thể sử dụng thành thạo đôi tay này sẽ ôm cô một cái.
Thế nhưng đến giờ phút này, chỉ cần tiến thêm một bước là rút ngắn khoảng cách... vừa muốn tiến lên lại kìm nén.
Nghĩ đến chuyện sau khi anh làm thế, cô sẽ như con vật nhỏ xù lông lên, Phương Cảnh Thâm có chút bất đắc dĩ mím môi.
Xem ra vẫn phải chờ một thời gian nữa mới xuống tay.
Chẳng qua ngoài chuyện này ra còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phương Cảnh Thâm đi xuống phòng bếp tìm bà ngoại Tô Tiểu Đường.
Sáng sớm hôm sau.
"Wow --" Tô Tiểu Đường vừa đẩy cửa ra liền không nhịn được kinh ngạc hô lên một tiếng.
Bên ngoài bao phủ một màu tuyết trắng, toàn bộ thế giới đều thành màu trắng, không khí vô cùng tươi mát.
"Xem ra tối qua tuyết rơi vô cùng lớn."
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh Phương Cảnh Thâm Tô Tiểu Đường hoảng sợ giật nảy người, "Phải, đúng thế! Anh dậy rồi à, tối qua ngủ có ngon
không?
"Rất ngon."
"Vậy thì tốt rồi."
Tô Tiểu Đường xoa xoa bàn tay, vào nhà cầm xẻng ra, nếu không thể chạy bộ, chỉ có thể vận động như thế một chút đi.
"Muốn xúc tuyết?" Phương Cảnh Thâm thấy thế hỏi.
"Ừ." Tô Tiểu Đường gật gật đầu.
"Tôi cũng xúc." Phương Cảnh Thâm đi qua.
"Ơ, không cần, tự tôi làm là được rồi, anh là khách mà."
"Vậy thì không cần coi tôi là khách."
Không coi là khách thì coi là gì chứ?
Đằng nào cô cũng không thể để nam thần làm chuyện này, vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng đôi tay ấm áp của Phương Cảnh Thâm bao lấy tay cô, cô lại không
có tiền đồ buông lỏng tay.
Tô Tiểu Đường nhìn tuyết che kín tầm nhìn khẽ thở dài một tiếng, "Thật là đáng tiếc..."
Phương Cảnh Thâm suy nghĩ một chút nhìn cô hỏi: "Có muốn đắp người tuyết không?"
Tô Tiểu Đường gật đầu lia lịa, cô vừa mới có suy nghĩ muốn đắp người tuyết, nhưng đã lớn thế rồi, liệu có ngây thơ quá không?
Phương Cảnh Thâm đã bắt đầu ra tay, cẩn thận dọn đống tuyết sạch sẽ gom chúng
thành một ụ to, sau đó lại bắt đầu xúc tiếp đống tuyết phía dưới sang
một chỗ khác, Tô Tiểu Đường thấy thế hào hứng chạy đến bên ụ tuyết sạch
bắt đầu đắp người tuyết.
Bà ngoại và mợ lục tục rời giường, thấy hai người này mới sáng sớm đã tỉnh lại ra đây đắp người tuyết không khỏi cười ra tiếng.
"Lớn như vậy rồi còn dở tính trẻ con!" Bà ngoại mắng yêu.
"Phương tiên sinh, không cần gấp, việc này sao có thể để cậu làm được!" Mợ ở bên cạnh nói.
Chẳng qua bà ngoại ở bên cạnh lại không đồng ý, "Không có chuyện gì, con cứ
để cậu ấy làm, người nhà cả cũng không phải người ngoài!"
Mợ: "..."
Tô Tiểu Đường đang ở bên cạnh đắp người tuyết: "..."
Vì sao thái độ của bà ngoại với Phương Cảnh Thâm càng ngày càng khiến cô không thể hiểu nổi thế?
Phương Cảnh Thâm xoay người thấy Tô Tiểu Đường dùng tay không đắp tuyết không khỏi nhíu mày, "Tiểu Đường."
"Sao?"
"Đeo găng tay rồi hãy chơi tiếp."
"Ừ..." Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu, nhanh như chớp chạy vào nhà lấy một đôi găng tay.
Bà ngoại nhìn hai người gật đầu cười híp mắt.
Một lát sau, anh họ cũng rời giường, ôm tay nhích gần ra cửa xem cho đến
khi lạnh quá chui lại vào nhà, đi vào trong phòng hô: "Vợ ơi, anh lạnh
chết mất!"
"Lạnh chết sao anh không mặc nhiều quần áo một chút?"
"Anh mặc rồi, nhưng tay và cổ anh cũng lạnh nữa! Khăn quàng và găng tay em đan cho anh khi nào