
g có thứ gì ngon, đều là thức ăn đơn giản, là những thứ mà tự mình
nuôi, cũng không biết cậu ăn có được không?”.
“Không sao, tôi ăn được mà”.
“Để anh đi lấy vò rượi đào trong sân?” Anh họ đề nghị, nói.
“Đi đi” Cậu đồng ý.
Cuối cùng ngay cả đứa cháu nhỏ được Tô Tiểu Đường ôm vào lòng cũng tò mò
nhìn Phương Cảnh Thâm, mở cánh tay nhỏ nhắn ra muốn anh ôm.
Tô Tiểu Đường có chút lúng túng, mọi người trong nhà có phải nhiệt tình hơi quá rồi không?
Phương Cảnh Thâm chỉ mới gặp họ một lần thôi mà đã chiếm được hơn 80% tình cảm tốt của bà ngoại và mọi người.
Cho nên mới nói, bộ dạng đẹp có đôi khi đúng là dễ chiếm được thiện cảm,
cái loại khí chất trời sinh này đã phủ lên bên ngoài thì chẳng còn cách
nào khác.
***
Lúc nấu cơm, bà ngoại lén kéo Tô Tiểu Đường qua một bên hỏi.
“Tiểu Đường, con nói thật cho bà ngoại biết, người này rốt cuộc có quan hệ gì với con?”.
“Ban nãy không phải đã nói rồi sao? Chỉ là bạn bè thôi mà!” Tô Tiểu Đường trả lời.
“Bạn bè bình thường?” Rõ ràng bà ngoại không tin.
“Bạn bè bình thường” Tô Tiểu Đường chắc chắn.
Được rồi, thực ra nói là bạn bè bình thường cô cũng thấy có chút gượng ép,
dù sao lúc làm người Phương Cảnh Thâm chỉ xuất hiện cùng với mình một
lần mà thôi, cô biết anh bảy năm, nhưng anh chỉ mới biết mình có một
ngày .
Bà ngoại trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Con và cái thằng bé Trang Nghị kia thế nào rồi?”.
Vẻ mặt của Tô Tiểu Đường trầm xuống, trong lòng yên lặng thở dài, không
ngờ hôm nay cô lại để mất thể diện ở trước mặt nam thần như vậy, lại bị
mẹ của người xem mắt thẳng thừng làm cho nhục nhã như thế…
Ai, vận mệnh của cô sao mà lận đận dữ vậy, cô không ham muốn gì cả, sao không thể chừa lại cho cô một chút ấn tượng tốt chứ?
“Bà ngoại, sau này đừng nhắc tới Trang Nghị nữa”. Tô Tiểu Đường trả lời.
Bà ngoại lập tức nhạy cảm mà nhận ra chuyện gì đó, có chút vội vàng mà hỏi cô: “Có phải hôm nay con đi gặp nó hay không, nó đã nói gì với con?
Không phải con đã nói lần trước gặp mặt cậu ta đã nói bằng lòng thử quen nhau sao?”.
Tô Tiểu Đường không nhắc tới chuyện gặp mẹ của Trang Nghị, nhưng để tránh
trong lòng của bà ngoại còn nuôi hy vọng, đành phải nói: “Anh ta đồng ý, nhưng mẹ của anh ta không bằng lòng”.
Sau khi bà ngoại nghe xong, dường như nhớ lại dòng hồi ức không tốt nào đó, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, thái độ lập tức thay đổi không tiếp tục
khuyên Tiểu Đường nữa.
“Bà biết rồi, việc này đến đây thì coi như xong! Nếu mẹ của cậu ta không
đồng ý, chúng ta cũng không cần phải cầu xin họ, dưa hái xanh thì không
ngọt! Bà ngoại là người từng trải, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt,
tương lai chỉ có con là gánh chịu thôi, năm đó mẹ con… Haiz, không nói
tới nữa, cũng tại bà ngoại già rồi không còn xài được, lo lắng không chu toàn, làm con phải chịu uất ức rồi”.
Tô Tiểu Đường vội vàng an ủi bà ngoại tinh thần đang chán nản: “Bà ngoại
bà đừng nói như vậy, con còn phải nhờ bà tìm cho con nhiều mối tốt đó
chứ, bà như vậy thì sau này con nào dám nhờ bà tìm cho con chứ!”.
Bà ngoại lúc này mới ngừng khóc, mỉm cười: “Con nói đúng, cháu gái của bà tốt thế này, bà ngoại sẽ tìm cho con mối tốt nhất”.
Thật vật vả mới đánh lừa bà ngoại được, Tô Tiểu Đường thở dài, xoay người
lại liền nhìn thấy Phương Cảnh Thâm đang đứng ở gần đó, cũng không biết
đã đứng bao lâu.
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu: “Khiến cho anh chê cười rồi…”.
Mỗi lần ở trước mặt Phương Cảnh Thâm cô đều cảm thấy cả người luôn kêu gào
không tự tin, quần áo hoa văn lòe loẹt trên người càng làm cho cô cảm
thấy khuôn mặt như bị lửa đốt, níu níu vạt áo, tìm chuyện để nói: “Bộ
quần áo này là bà ngoại mua cho tôi, có phải quá khoa trương rồi không?”
“Nhìn đẹp lắm” Phương Cảnh Thâm nói.
Tô Tiểu Đường : “…”.
Sức khỏe của nam thần đã hoàn toàn bình phục rồi sao?
Không biết bà ngoại đã quay trở lại từ lúc nào, trong tay còn cầm hai quả
trứng luộc, nghe câu nói của Phương Cảnh Thâm xong thì cười vui vẻ chưa
từng có: “Đúng đó, bà đã nói là đẹp mà”.
“Ừm, bà ngoại bà rất tinh mắt” Phương Cảnh Thâm phụ họa, vẻ mặt cũng khá
chân thành, khiến người ta tin tưởng, anh là thật lòng nghĩ như thế.
Bà ngoại càng vui vẻ, cầm hai quả trứng luộc trong tay đưa cả cho anh:
“Đói bụng chưa? Lót dạ một chút trước đi! Sẽ dọn cơm ngay thôi!”.
Bà ngoại đi rồi, Tô Tiểu Đường giật giật khóe miệng, ho nhẹ một cái: “Anh
đừng nên khuyến khích cái gu thẩm mỹ của bà, nếu tiếp tục như vậy bà sẽ
bắt cả nhà tôi đều mặc thành thế này đó, nói không chừng còn nhiệt tình
mua cho anh một bộ nữa”.
“Giống như em sao?”.
“Đúng vậy, chính là phong cách này, màu sắc rực rỡ bướm trắng bay lượn, đoán chừng anh sẽ là long phượng cát tường gì gì đó…”.
“Rất tốt!” Phương Cảnh Thâm nói xong, dáng vẻ dường như còn rất mong đợi.
“…”.
Đem nam thần trả lại cho tôi.
***
Mọi người quây quần bên nhau ăn cơm chiều, trong lúc đó nam thần rõ ràng ít khi mở miệng, cũng không biết nói thế nào lại có thể khiến cho mọi
người cười rất vui vẻ, mọi người đều lén lút kéo cô nói, người bạn này
thật sự là không tệ.
Gần tối, bầu trời bắt đầu có