Nam Thần Biến Thành Cún

Nam Thần Biến Thành Cún

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325220

Bình chọn: 9.5.00/10/522 lượt.

"Anh thì sao?"

"Giống như cô."

"Hả? Bà ngoại anh cũng ở gần đây sao?"

"Ừ."

"Thật là trùng hợp."

Trang Nghị đưa Tô Tiểu Đường và Thịt Viên xử lý vết thương, sau đó lại đưa

bọn họ về nhà, trước khi đi còn đưa con thỏ trong tay cho cô.

"Hả, cho tôi sao? Đây là anh bắt được mà ..."

"Không phải, tự nó đột nhiên nhảy lên đùi tôi, không chết nhưng chắc đã hôn mê, tôi lấy cũng không làm gì, cho cô chơi đó."

"Vậy... Cám ơn, hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn anh!"

Trang Nghị cười cười, lại cúi xuống sờ đầu Thịt Viên, rồi mới xoay người đi.

Chờ người đi không còn thấy bóng dáng, Tô Tiểu Đường mới nhớ còn chưa biết tên của người ta cơ mà.

"Cũng đã đi xa rồi! Còn nhìn cái gì nữa!" Bà ngoại từ sau lưng đi tới cười

cợt nói, "Có đối tượng rồi mà sao không nói với bà ngoại một tiếng, hại

bà mỗi ngày còn ở nhà lo lắng cho cháu chứ!"

"Bà ngoại người đừng hiểu lầm, đây không phải là đối tượng của cháu!" Tô Tiểu Đường vội vàng nói lại chuyện đã xảy ra.

"Có bị thương chỗ nào không?" Vẻ mặt bà ngoại khẩn trương nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Không có không có, cháu chỉ xước chân tay tí thôi, cũng xử lý rồi, Thịt Viên cũng không có việc gì."

"Ai, bà còn tưởng rằng là... Tiểu Đường này, cháu cũng không còn nhỏ nữa,

thêm mấy tuổi nữa thì ai còn muốn lấy cháu? Bà ngoại nói cháu, cháu đừng có không nghe, con gái lớn tuổi thì cho dù có điều kiện tốt thì cũng

không dễ gả đâu! Tuổi này sinh con là vừa đẹp, lớn tuổi sinh con vất vả

lắm. Thôn bên cạnh có một cô bé đã học lên tiến sỹ, bây giờ đang là bác

sỹ, đã hơn ba mươi tuổi còn chưa lập gia đình, bây giờ chỉ có thể lấy

người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đã ly dị. Còn ở thôn trên, có cô cháu

gái bà Vương..."

Tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị sau này chắc chắn sẽ bị bà ngoại

nhắc nhở, Tô Tiểu Đường vẫn cảm thấy chịu không nổi, không thể làm gì,

chỉ có thể nghe tai trái ra tai phải, trong đầu ong ong.

Bà ngoại càm ràm xong, lại huy động cả nhà, luân phiên oanh tạc tròn ba

ngày liền, giấc mơ thiếu nữ cùng đoạn tình cảm oanh liệt trong đầu Tô

Tiểu Đường tất cả đều tan thành mây khói.

Cuối cùng, Tô Tiểu Đường cũng không nổi .

"Đi đi đi! Trưa mai đúng không ạ?"

"Đúng vậy đúng vậy, thôn trên có quán mì, ăn mặc đẹp một chút rồi hãy đến! Bộ quần áo này đơn giản quá! Mặc bộ hôm trước bà mua cho ấy, nhất định

phải mặc đấy!"

"Vâng, vâng!"

"Đừng đi giày cao gót, dáng cháu cao như thế..."

"Cháu biết rồi!"

"Đừng mang theo Thịt Viên, để bà trông cho, không lạc được đâu, làm gì có ai đi xem mặt mà mang theo cún!"

"Cháu biết rồi..."

Tục ngữ nói trốn được mùng một trốn không được mười lăm, Tô Tiểu Đường tránh được bố nhưng không thể nào trốn được bà ngoại.

Trưa hôm sau, Tô Tiểu Đường mặc cái váy hoa, nghe lời bà ngoại đi đến chỗ hẹn.

Trong quán mì đã ngồi một nửa, không có nhiều người, Tô Tiểu Đường nhìn xung

quanh một vòng cũng không tìm được người bà ngoại miêu tả "Là một chàng

trai cao to đẹp trai, cháu nhìn cái là có thể nhận ra ngay, vô cùng đẹp

trai", Tô Tiểu Đường nhìn một lúc thật lâu cũng không nhìn thấy ai đẹp

đến nỗi cô vừa thấy đã nhận ra.

Chắc là còn chưa đến, dù sao cô cũng đến sớm mười phút.

Vì thế Tô Tiểu Đường gọi đồ uống ngồi chờ.

Năm phút sau, Tô Tiểu Đường nhìn ngoài cửa thấy người quen bước vào, ngay

khi ánh mắt thấy anh ta cô liền nhớ tới lời bà ngoại hình dung về người

đàn ông xem mặt, nhưng, làm sao lại có thể.

Tô Tiểu Đường gật đầu chào Trang Nghị một cái, cũng không nói nhiều lời,

dù sao bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để ôn chuyện, chẳng may

người đàn ông xem mặt đến thì chẳng biết giải thích thế nào.

Trang Nghị cũng chỉ gật đầu rồi dời tầm mắt, nhưng rất nhanh lại chuyển ánh mắt về, nhìn cô từ trên xuống vài lượt.

Tô Tiểu Đường cũng chỉ coi như hôm nay bản thân mặc trang phục có chút

quái lạ, hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, lại thấy Trang Nghị đi thẳng đến

chỗ cô, đứng trước mặt cô, nhìn cô nói: "Tô Tiểu Đường?"

"... Là tôi." Tô Tiểu Đường đột nhiên có dự cảm xấu, "Lẽ nào anh là..."

"Chào cô, tôi là Trang Nghị."

Đồng tử Tô Tiểu Đường bỗng nhiên co rút lại, chết rồi, thật sự là anh ta!!! Sao lại trùng hợp thế chứ!

"Không ngờ lại là anh." Tô Tiểu Đường lúng túng cười.

"Tôi cũng thế." Trang Nghị ngồi xuống vị trí đối diện cô, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.

"Sao anh lại nhận ra tôi?" Tô Tiểu Đường có chút tò mò hỏi.

Trang Nghị nhìn trang phục của cô.

Tô Tiểu Đường cũng cúi đầu nhìn trang phục của mình màu sắc rực rỡ vô cùng chói mắt, hơn nữa ... trên đó thêu ít nhất mấy trăm con bướm, hic, thẩm mỹ của bà ngoại thật là ....

"Khụ, bà ngoại tôi mua cho, cương quyết muốn tôi mặc. Có phải là kỳ lạ quá không?

Trang Nghị dường như cũng không biết nên đánh giá như thế nào, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Rất dễ nhận ra."

Tô Tiểu Đường không nhịn được cười cười.

"Cún của cô thế nào rồi?"

"Khá hơn nhiều, lần trước thật là cám ơn anh."

"Không cần khách sáo."

Sau đó hai người liền im lặng, không ai lên tiếng, Tô Tiểu Đường nhức đầu,

phải nói rõ ràng vấn đề lúng túng này mới được, "Anh cũng là bị bà ngoại bắt đi xem mặt


The Soda Pop