Pair of Vintage Old School Fru
Nam Thần Biến Thành Cún

Nam Thần Biến Thành Cún

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325464

Bình chọn: 7.5.00/10/546 lượt.

ngã bệnh cũng không cần đi bệnh viện!"

Người qua đường: Đây không phải là nguyền rủa người ta sinh bệnh sao?

Phương Cảnh Xán: Haiz lại là Phương Cảnh Thâm, người bà cố khoe khoang chắc chắn không phải là mình!

Đến giờ này bà cụ không hề có động tĩnh gì, cũng không nhắc lại chuyện xung hỉ, anh còn tưởng là bà cố đã nghĩ thông suốt rồi, có ai ngờ bà cụ lại

tính toán từng li từng tí xuất chiêu lợi hại thế này!

Phương Cảnh Xán chạy lại đỡ bà cố đứng dậy, bà cụ lại không cho cậu đỡ, Phương Cảnh Xán đành phải đi khuyên Tô Tiểu Đường: "Tiểu Đường, cô đừng nghe

lời bà cố của tôi nói bừa!"

"Tiểu tử hồ đồ, ta nói bừa khi nào?" Bà cố lập tức đánh vào đùi cậu một cái,

sau đó vì sợ để lại ấn tượng xấu với Tô Tiểu Đường, cam đoan thề thốt,

"Cháu gái, nếu cháu chịu theo bà về nhà, bà bảo đảm cuộc sống sau này

của cháu sẽ rất hạnh phúc!"

Phương Cảnh Xán bĩu môi, "Nằm bất động trên giường làm sao làm cho con nhà người ta hạnh phúc đây!"

"Thằng nhóc thối tha này! Đừng chạy, cháu lại đây ngay cho ta..."

"Có bản lĩnh thì đến đây đi!"

"Cháu... cháu... Tức chết ta tức chết ta..."

"Bà cố à, bà mạnh khỏe như vậy làm sao có thể dễ dàng tức chết như vậy!"

Nhìn thấy hai người ầm ĩ lát nữa thế nào cũng đánh nhau, Tô Tiểu Đường chạy

nhanh qua đó hòa giải, cùng Phương Cảnh Xán đỡ bà cụ đến bệnh viện điều

trị vết thương ở chân, sau đó lại đưa bà cụ về nhà.

"Bà cố, bà ngủ một lúc đi, chạy một quãng đường xa như vậy không mệt sao!"

Phương Cảnh Xán vừa nghe bà cố oán trách vừa trải ga giường cho bà.

"Không mệt, ta không ngủ." Bà cụ không vui, ngoan cố trả lời.

"Hay là nghỉ ngơi một chút đi." Tô Tiểu Đường cũng khuyên một câu.

Bà cụ lập tức lao lên giường nằm xuống, nhưng mà một tay vẫn nắm lấy tay Tô Tiểu Đường không buông, rất sợ cô bỏ chạy.

Tô Tiểu Đường đành phải ngồi ở mép giường nghe bà cụ nói chuyện.

Phương Cảnh Xán thấy vậy ánh mắt đầy oán hận, thái độ đúng là khác biệt một

trời một vực? Người ta vẫn chưa phải là chắt dâu của bà mà, cũng không

phải vợ Phương Cảnh Thâm!

Trên đường đi tâm tình Phương Cảnh Thâm đều đè nén, lúc về đến nhà một lúc

lâu vẫn không đi về phía ban công, anh đã quen hết đường đi nước bước

trong nhà, tự mình nhảy lên chiếc ghế sofa quen thuộc ngồi xuống.

Phương Cảnh Xán thong thả bước đến, thấy Thịt Viên không khỏi nhíu mày, "Quả bóng nhỏ, mày thật đúng là biết chọn chỗ ngồi đó!"

Dứt lời cậu ta ngồi xuống phía đối diện, nhìn mớ lông xù trên đầu Thịt Viên tay chân ngứa ngáy rất muốn vò vò vài cái, nhưng vì trước đó bị cắn một phát nghĩ đến vẫn thấy như bị kim châm, dĩ nhiên chỉ dám nghĩ mà thôi.

Phương Cảnh Xán ngước mặt lên, không ngừng than thở, than thở xong sau đó lại

bắt đầu lẩm bẩm, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn vẫn hay lầm bầm lẩm bẩm như

bệnh.

"Haiz, thật sự tâm trạng quá tệ, bà cố cũng thật là, mình vốn đang lên kế

hoạch từ từ thực hiện, kết quả bị bà nhanh hơn một bước chạy đến chắn

ngang, xem ra mình nhất định phải đẩy nhanh tiến độ mới được! Phương

Cảnh Thâm đúng là sát thủ, ngay cả khi người đang nằm trong bệnh viện

cũng khiến người khác ấm ức, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì mà kiếp này phải làm em trai của anh..."

Nói xong mới phát hiện có một ánh nhìn đang rơi trên người mình, nhìn về

phía đối diện mới thấy Thịt Viên đang nhìn mình, "Quả bóng nhỏ, mày nhìn tao làm gì? Có phải mày cũng cảm thấy anh ta đáng ghét lắm không, tao

nói cho mày biết, đừng bao giờ cho người đàn ông nào khác tiếp cận chủ

nhân mày biết không? Nhớ rõ tao mới là ông chủ của mày!"

Phương Cảnh Thâm ngay cả liếc mắt xem thường cũng không thèm ban cho tên ngu ngốc như cậu ta, lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Phương Cảnh Xán còn đang ảo tưởng đến kế hoạch như mơ của mình, "Mày nói tao

nên dùng cách nào mới tốt đây? Đầu óc cô ấy gần như đã hết thuốc chữa,

vốn đang đợi đến lúc tình cảm cùng sự hổ thẹn của Tô Tiểu Đường dành cho tên anh trai đáng ghét đó vơi đi một tí mới ra tay, xem ra như vậy

không được, hà hà, có rồi! Tao có thể làm theo cách ngược lại mà!"

Tô Tiểu Đường thật vất vả mới dỗ được bà cụ ngủ một lúc, mới vừa bước ra

Phương Cảnh Xán đã hớn hở bước đến nắm tay cô kéo thẳng ra ban công,

"Tiểu Đường, đến đây!"

"Làm sao vậy?"

Phương Cảnh Xán nịnh nọt, "Trong tay tôi có hai vé xem phim, bạn tôi tặng, tối nay đi xem với tôi nhé!"

Tô Tiểu Đường trầm ngâm, "Cún có thể vào không?"

Phương Cảnh Xán ngẩn người, "Chuyện này... Chắc là không!

"À, vậy tôi không đi đâu."

Sao lại vì không thể dắt cún theo mà không đi chứ, Phương Cảnh Xán nghĩ đây nhất định chỉ là cái cớ, vò tóc cười nói, "Đi xem với tôi đi! Thật sự

rất thích phim này, nhưng mà tôi lại đi một mình thì không có nghĩa gì,

hay là tôi mang gì đó làm vật trao đổi với cô được không?"

"Trao đổi?" Tô Tiểu Đường không hiểu.

"Đúng vậy!" Phương Cảnh Xán cười hì hì, "Có muốn xem ảnh của anh tôi lúc còn

bé không? Cực kỳ dễ thương cực kỳ đáng yêu luôn! Đi với tôi nhé, tôi lấy cho cô xem!"

Thấy có thể lấy được thêm thông tin về nam thần, mắt Tô Tiểu Đường lập tức

sáng như sao, nhưng nhanh chóng u ám trở lại lắc đầu, "Bỏ đi...