
ược."
Tô Tiểu Đường trực tiếp cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi muốn để dành tiền để mua nhà."
"Mua nhà?" Vẻ mặt Tống Minh Huy không cam lòng, "Một cô gái như em mua nhà làm gì?"
Tô Tiểu Đường hết kiên nhẫn, "Không liên quan đến anh, nếu như không còn chuyện gì nữa tôi còn phải làm việc không tiễn."
"Chờ một chút!" Tống Minh Huy gọi cô lại, "Chuyện nhập cổ phần không vội, em suy nghĩ kỹ lại đi, anh đến đây còn có chuyện khác!"
Tô Tiểu Đường cau mày, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, ánh mắt Tống Minh Huy dời lên người Thịt Viên, sau đó mở miệng nói: "Em đưa Thịt Viên cho anh."
Trước đó Tô Tiểu Đường còn có thể tỏ vẻ lịch sự, kiềm chế tâm trạng, vừa nghe lời này lập tức trừng mắt, "Anh nói cái gì?"
Phương Cảnh Thâm nằm một chỗ im lặng từ nãy đến giờ, nghe được câu này cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang.
"Trước đây Thịt Viên là chúng ta cùng mua, anh cũng có một phần, anh mang về
có gì sai?" Giọng nói của Tống Minh Huy giống như chuyện đó là lẽ hiển
nhiên.
Tô Tiểu Đường tức giận nói: "Thịt Viên đúng là lúc chúng ta chưa chia tay
đã cùng mua nó, nhưng anh đừng quên lúc mua anh không hề trả một phân
tiền, sau khi mua về cũng chẳng hề bỏ chút tâm tư! Bây giờ dựa vào cái
gì lại đòi Thịt Viên với tôi?"
"Không phải lúc đó trên người anh hoàn toàn không có một phân tiền sao? Đã nói là chúng ta cùng mua, cùng lắm bây giờ anh mang tiền trả lại cho em!
Nói gì mà chẳng hề bỏ chút tâm tư? Lúc đó mỗi ngày em đều bận rộn như
vậy, anh cũng không ít lần quan tâm đến Thịt Viên!" Tống Minh Huy vừa
nói vừa móc bóp ra, "Bao nhiêu tiền tự em lấy đi!"
Tô Tiểu Đường khoanh tay cười nhạt, "Ha! Tống Minh Huy, anh còn dám nói!
Quan tâm Thịt Viên? Quan tâm đến mức cùng Lâm Tuyết lên giường rồi? Hôm
nay là Lâm Tuyết bảo anh đến đến đây đòi cún với tôi sao? Các người muốn nuôi thú cưng thì tự mình đi xin hoặc đi mua tôi mặc kệ, Thịt Viên của
tôi tuyệt đối sẽ không giao lại cho anh!"
Quan tâm gì chứ, sau này nghe Lý Nhiên Nhiên nói cô mới biết, Tống Minh Huy
vẫn hay dắt Thịt Viên được cô nuôi tròn trịa mập mạp, ai thấy cũng yêu,
đi dụ dỗ mấy cô gái trong công ty, anh ta có thể cưa đổ được Lâm Tuyết,
công lao của Thịt Viên không phải là ít, vậy mà anh ta còn không biết
xấu hổ đến tận nhà đòi cún.
"Tô Tiểu Đường, em đừng có mà không nói đạo lý có được không?" Mọi chuyện
đều không giải quyết thuận lợi, rốt cuộc Tống Minh Huy cũng không thể ăn nói hòa nhã được nữa.
"Tôi không nói lý?" Tô Tiểu Đường nở nụ cười lạnh.
Tống Minh Huy bị cô nói trúng tim đen, trước khi đến đây đúng là anh ta đã
đồng ý với Lâm Tuyết, không thể để mất thể diện trước mặt bạn gái được,
vậy nên hôm nay anh ta muốn mang Thịt Viên đi, cô không muốn, đương
nhiên anh ta muốn trực tiếp ra tay cướp lại, "Thịt Viên ngoan, theo anh
về nào..."
"A —— "
Kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết, tay của Tống Minh Huy chưa kịp sờ được đến một sợi lông chó thì đã bị cắn một phát.
Trước lạ sau quen, lần này Phương Cảnh Thâm cắn người đã thuận miệng hơn không ít.
Vốn có ưu thế của chủng loài, tự nhiên lại được sử dụng vào lúc thích hợp.
Tống Minh Huy nổi giận nhấc chân định đạp, Tô Tiểu Đường tiện tay nhặt một
chiếc ly thủy tinh trên bàn đập bể đặt dưới chân anh ta, lạnh lùng nhìn
anh ta, nói từng chữ một: "Tống- Minh- Huy, anh- dám- động- đến- nó-
thử- xem!"
Tô Tiểu Đường dáng vẻ mập mạp, dáng người cao 1m72, so với Tống Minh Huy
không thấp hơn bao nhiêu, đằng đằng sát khí bước đến, thật sự làm anh ta phải rút chân lại, chỉ có thể ra sức quát: "Tô Tiểu Đường, cô thật sự
là người không thể hiểu nổi! Là con chó điên của cô cắn tôi trước đấy!"
"Anh cũng biết đây là cún của tôi chứ không phải của các người?"
"Tô Tiểu Đường, cô đừng có quái gở như thế, tôi chịu đủ rồi, hở một chút là bày ra bộ dạng của kẻ bị hại, tôi đúng là “di tình biệt luyến”*, cô
cũng không tốt hơn là bao, từ lúc vừa bắt đầu cô đã xem tôi là thế thân
của Phương Cảnh Thâm!" Tống Minh Huy cuối cùng không nhịn được nữa nói
ra tất cả không nể nang ai.
* Di tình biệt luyến: Trước yêu một người, sau lại yêu một người.
"Tôi xem anh là thế thân của Phương Cảnh Thâm?" Tô Tiểu Đường dường như vừa
nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời, "Anh ngay cả xách giày
cho Phương Cảnh Thâm cũng không xứng! Lòng lang dạ sói, ngay cả chó cũng không bằng!"
Tống Minh Huy tức giận suýt chút nữa ói ra máu, đứng tại chỗ chỉ vào cô nói: "Tô Tiểu Đường, hôm nay tôi mới biết cô là người như vậy, trước đây tôi có mắt như mù mới nhìn trúng cô!"
Tô Tiểu Đường cười ha ha, "Không phải vậy sao, nếu không phải anh mù mắt
thì làm sao ngay cả vóc dáng khổng lồ này của tôi anh cũng không thấy,
mắt mù nên chỉ nhìn thấy mỗi tiền!"
"Cô..."
Tuy thoạt nhìn Tô Tiểu Đường khỏe mạnh, nhưng trên thực tế lại là một cô
gái vô cùng yếu đuối, bình thường lúc nào cũng vô tư, tính tình rất tốt
không hề so đo, đây là lần đầu tiên cô nói người khác nặng lời như vậy,
mắng Tống Minh Huy đến mức mặt đỏ lên nói không nên lời.
Thỏ nổi giận cũng có thể cắn người mà, huống hồ Tống Minh