Old school Swatch Watches
Nam Thần Biến Thành Cún

Nam Thần Biến Thành Cún

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324783

Bình chọn: 9.00/10/478 lượt.

i chuyện cắn người hoang đường lại còn rất kinh khủng này.

Nhưng mà, tức giận cùng hoảng sợ qua đi lại cảm thấy… Rất thích.

Hơn nữa, anh biết rõ Phương Cảnh Xán sợ chuyện tiêm chích đến mức nào…

Tuy không thể nói chuyện quả thực rất nghẹn, chẳng qua cảm giác thỉnh

thoảng sử dụng vũ lực cũng không tệ, cắn một cái, cả thể xác và tinh

thần đều rất dễ chịu, vừa đơn giản vừa dứt khoát, hiệu quả hả giận lại

rất cao…

Quan trọng là, chỉ có cún mới có thể cắn người, chứ người không thể cắn lại cún. (Good).

***

Chẳng mấy chốc một tuần đã trôi qua, Phương Cảnh Thâm vẫn là một con cún…

Dưới sự giúp đỡ của Phương Cảnh Xán, mỗi ngày vào thời gian cố định Tô Tiểu

Đường đều có thể mang theo Phương Cảnh Thâm đi thăm bệnh một lần, nhưng

mỗi lần đều thất bại mà ra về. Vì thế mấy ngày nay cô đều thức trắng đêm để tìm cách có thể làm cho Phương Cảnh Thâm khôi phục lại bình thường.

Những ví dụ tìm được ở trên mạng Internet về người hoán đổi linh hồn

giữa người với người thì không ít, nhưng người với cún lại rất ít, hơn

nữa tất cả những câu chuyện trên mạng đều do một nhóm người hư cấu, vốn

dĩ không phải tin tức hữa ích. Sau đó cô lại tìm đến chỗ của đạo sĩ, hòa thượng, mục sư để xin chỉ bảo, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rất trừu tượng, đa dạng, ngay cả một cách để giải quyết vấn đề cũng không có.

Tiếp đó, cô chạy đến một số tỉnh, thị trấn còn có vài thôn làng xa xôi

tìm người gọi là thế ngoại cao nhân, cuối cùng đều là lừa tiền. Mà các

bác sĩ trái lại trả lời rất nhất trí, đều đề nghị cô đi đến khoa thần

kinh…

Nếu tiếp tục như vậy, cô cho rằng mình quả thực cũng cần phải đến khoa thần kinh.

“Í… người đàn ông và người phụ nữ hôn môi, sau đó linh hồn của bọn họ lập

tức hoán đổi trở lại…. A! Phương pháp này…” Tô Tiểu Đường nhận được sự

gợi ý từ trong một cuốn tiểu thuyết, hưng phấn mà bẻ tay… Đang chuẩn bị

nói cho Phương Cảnh Thâm, lại trông thấy ánh mắt sắc nhọn lạnh thấu

xương của anh, vì thế trong nháy mắt liền ngậm miệng..

Chẳng lẽ muốn Phương Cảnh Thâm đi hôn một con cún? Cô đúng là điên rồi…

[Nếu không bệnh thì cần gì chạy loạn tìm thầy, cứ thuận theo tự nhiên đi'> Phương Cảnh Thâm nói.

Tô Tiểu Đường cúi đầu, đúng vậy, anh chính là bác sĩ, hơn nữa là chuyên

gia về phương diện này, chuyện mà ngay cả anh cũng không thể giải thích, cô đâu cần phải giống như con ruồi không đầu mà tìm lung tung, vội vàng thì làm sao có thể giúp được! Thế nhưng, chỉ chờ đợi như thế này mà

không làm gì cả, cô làm không được…

[Cô tiếp tục mở cửa hàng của cô đi'> Phương Cảnh Thâm lại nói thêm.

Vẻ mặt Tô Tiểu Đường rầu rĩ, vẫn không nói, bây giờ cô làm sao có tâm trạng để mở cửa hàng chứ.

Phương Cảnh Thâm nhìn thấy mấy ngày nay cô vì chuyện của mình bận bịu tới mức

tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, nói không có cảm giác cũng là nói

dối.

Nhìn cô vì mình mà bôn ba đi đi về về, chăm sóc mình từng li từng tí, anh

phát hiện cuộc sống làm cún dường như cũng không kinh khủng và khó khăn

như anh vẫn nghĩ.

Anh nhớ lại lúc trước khi nghe câu thú nhận của cô thì thấy rất quái đản và buồn cười : “Cho dù anh biến thành một con cún tôi cũng thích anh như

thế”.

Xem ra bây giờ, những lời này không buồn cười chút nào.

[Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Hơn nữa, ngộ nhỡ

cả đời tôi đều như vậy, cô định để cho tôi ở một căn nhà bé tẹo như vậy

à?'> Phương Cảnh Thâm nói.

Cả đời đều như vậy? Ở chỗ này?

Nghe lời này trong lòng Tô Tiểu Đường đầu tiên là khó chịu, sau đó là kích

động, cuối cùng lại trở thành thất vọng, ngập ngừng yếu ớt nói: “Vạn

nhất anh cả đời đều như vậy, anh cũng không thể ở chỗ của tôi mãi…”.

Phương Cảnh Thâm giương mắt nhìn cô: [Cô muốn vứt bỏ tôi?'>.

Tô Tiểu Đường hoảng sợ trừng lớn hai mắt, vội vàng giải thích không ngừng: “Sao có thể! Ý của tôi là, cho dù thân thể của anh là Thịt Viên, nhưng

linh hồn của anh dù sao vẫn là Phương Cảnh Thâm, nếu vẫn không thể hồi

phục, anh không trở về nhà sao?”.

[Về nhà?'> Phương Cảnh Thâm trầm mặc một lúc [Tôi thà rằng bọn họ vẫn xem tôi như người sống đời sống thực vật'>.

Tâm trạng của Tô Tiểu Đường rất nặng nề, bóp chặt nắm tay, nửa ngày không

nói gì, cuối cùng nhìn anh với ánh mắt kiên quyết: “Tôi biết rồi, anh

yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh, tôi sẽ chịu trách nhiệm

với anh, tôi sẽ cố gắng làm việc để cho anh một cuộc sống tốt nhất”.

Nhìn thấy Tô Tiểu Đường giống như vợ mình hứa hẹn đủ thứ, Phương Cảnh Thâm

im lặng, quên đi, mặc kệ như thế nào, mục đích của anh cũng đã đạt được, cô có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường là tốt rồi. Nói cho cùng

thì chuyện này vốn dĩ cô có thể hoàn toàn bỏ mặc, không lý gì vì một

chuyện ngoài ý muốn mà làm cho cuộc sống của cô trở nên tồi tệ.

Sau khi được khích lệ, Tô Tiểu Đường lập tức sửa bảng thông báo buôn bán

lại bình thường. Lúc này, lỗ tai của Phương Cảnh Thâm đột nhiên run run

lên, dường như anh nghe thấy tiếng bước chân xa lạ đang tới gần đây, sau khi biến thành cún thính giác của anh nhạy bén hơn rất nhiều.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau bên ngoài liền vang lên tiếng đập cử