
a so với cô nhi còn không
bằng, xem sắc mặt người khác mà sống.
“Yên tâm, Đổng bá bá không giúp các ngươi còn có thể giúp ai đâu!
Người trẻ tuổi sợ nhất là không có chí hướng, Vũ Hãn nha! Đừng ủ rũ, nên hy vọng.” Nên tiến hành bước tiếp theo.
Đổng Thành Tâm thành ý có kế hoạch mượn sức những người đối với
CEO đương nhiệm bất mãn, ở mặt ngoài hắn là người bị đề cử đi ra chủ trì công đạo, kì thực trăm phương ngàn kế an bài cuộc gặp mặt hôm nay, mặc
kệ lập trường có đối lập nhau hay không.
Hắn ở trong công ty còn xếp vào không ít người của chính mình, tùy
thời đều có thể khiến công ty vốn bình thường tê liệt lại tiếp tục vận
hành, hắn đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay, chuẩn bị xong xuôi
mọi việc để vừa đánh thắng liền ngồi trên ngai vàng.
Trong tay hắn nắm 30% cổ phần, các cổ đông nhỏ khác cũng bị hắn một
tay nắm giữ, nếu có thể đem cổ phần công ty Giang gia nắm trong tay, kia hắn liền không còn sợ gì nữa, đem Ngải Dale biến thành của hắn.
“Đổng tổng, ngươi cũng đừng không nóng không lạnh như vậy, chỉ điểm
cho chúng ta một con đường đi, khiến cho tiểu tử kia nhanh nhanh nhảy
sông tự vẫn, ngươi ra cái chủ ý để cho hắn đem tiền nhổ ra.” Cái gì vậy
nha! Lại còn nói nàng tiêu tiền quá nhanh, nữ nhi không phải nên dung
túng lão nhân nàng tiêu xài hoang phí sao.
Mẹ kế cũng là mẹ, cũng có trách nhiệm phụng dưỡng, muốn ba, năm trăm vạn để sinh hoạt cũng thực quá đáng sao?
“Đường đi nha!” Đổng Thành Tâm thành ý làm ra vẻ suy nghĩ nhẹ vuốt ve cằm, giống như yêu cầu của nàng khiến cho người ta khó xử.
“Đừng nữa do dự, tổng giám đốc, nói không chừng người kế tiếp hắn
khai đao chính là ngươi.” Không còn chút nhẫn nại Hứa Mậu Tài vung tay
lên, muốn hắn giải quyết một lần nhanh chóng, không cần phải ngày đêm lo lắng.
Giang Mộ Hạ đi theo hát đệm, “Là nha! Đổng bá bá, ngươi cũng không
muốn khi già phải thất nghiệp đi? Gần đây công việc cũng không dễ dàng
tìm được, mà ngươi tuổi cũng không nhỏ……” Làm một viên quản lý cũng
không đủ tư cách.
“Đúng đúng đúng! Khiến cho xú tiểu tử kia đẹp mặt, cũng không ngẫm
lại bổn thiếu gia coi trọng hắn là phúc khí của hắn, còn dám làm bộ làm
tịch……”
Ngươi một câu, ta một câu tuôn ra như biển cảào ạt, bình tĩnh từ khi
bắt đầu nay đã có chút không thể khống chế được; Bên này mở miệng mắng,
bên kia tức giận rống to, mỗi người đều có chuyện bất mãn, tức giận khó
tiêu càng nói càng lớn tiếng, cảm xúc bất bình càng nói càng dâng cao.
Thấy thời cơ chín muồi, Đổng Thành Tâm thành ý thanh thanh yết hầu,
gõ gõ miệng cái chén, yêu cầu thanh âm ầm ỹ nhất thất tạm dừng một hồi, để hắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Kỳ thật mấu chốt ở trên người một người, nếu không có người kia, hôm nay mọi người sẽ không có chuyện gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, từ khi tiểu tử kia đến đây, ta không có một ngày bình yên.” Hứa Mậu Tài dẫn đầu gây khó dễ.
“Ân! Chính là cái tai họa kia, làm hại ta ngay cả vận may đánh bài
đều trở nên kém.” Tống Ánh Từ cũng cực kỳ hận tiểu người hầu bên người
con kế.
Giang Mộ Hạ mang theo ý nghĩ kỳ lạ hưng phấn mà vỗ tay, “Tìm người giết hắn, để đoạn tuyệt mối lo về sau.”
Mọi người vừa nghe, đổ rút một hơi, lập tức lại lộ ra thần sắc xơ xác tiêu điều, cảm thấy đó là một đề nghị tốt mà nguy hiểm.
Dân cư mất tích ngày càng nhiều, thiếu một, hai người thì có cái quan hệ gì đâu, dù sao có tiền có thể sai ma quỷ, bọn họ giả bộ không biết
chuyện không phải được rồi sao, ai mà tra ra được bọn họ đâu.
Giết người, phương thức giải quyết rất nhanh chóng mà lại đơn giản.
“Khụ khụ! Ta có cái đề nghị rất tốt, không cần giết người, các ngươi không ngại nghe một chút……”
Một đám ngu ngốc, cư nhiên tầm nhìn hạn hẹp muốn giết người bịt
miệng, khó trách không làm nên chuyện gì. Trong đôi mắt lóe sáng tinh
quang Đổng Thành Tâm thành ý gợi khóe môi, lộ ra một tia cười lạnh.
Trước mắt một mảnh trắng xóa xẹt qua thế nhưng trong chớp mắt lập tức lại bị một mảnh hắc ám đánh úp lại, đầu Giang Thùy Tuyết hỗn loạn đau
nhức, chậm rãi mở đôi mắt mơ hồ, trên lưng đau đớn làm cho nàng thiếu
chút nữa lại ngất đi.
Trí nhớ của nàng có chút hỗn loạn, hiện ra từng đoạn ngắn có những
đoạn không rõ ràng lắm, có khi là một cái hình ảnh, có khi là một câu,
thậm chí là một gương mặt.
Mồm to thở ra một hơi, từ từ động thân ngồi dậy, nàng tựa đầu đặt
giữa hai đầu gối, miễn cưỡng làm cho chính mình thanh tỉnh, nhớ lại xem
đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Nhớ tới chuyện nàng cùng Thần Dương lên núi bái tế cha mẹ, nhìn đến
vườn hoa hải dụ thì muốn đi xuống xem một chút, lúc ấy đột nhiên xuất
hiện một cô gái có diện mạo tuyệt mỹ, tự xưng là tỷ tỷ của Thần Dương,
nhéo lỗ tai của hắn muốn hắn trở về nhà quét tước, nấu cơm, nói trong
nhà quần áo dơ đã mốc meo không có người giặt.
Lần đầu tiên nhìn hắn chật vật như vậy, oa oa kêu to không dám phản
kháng, ngược lại đại tỉ hắn tu dưỡng thật tốt hướng nàng xin lỗi, nói
nhà có nghiệt tử khó quản giáo, chờ cô mang về lột một tầng da sau đó
liền trả lại cho nàng.
Giật mình mang theo kinh ngạc, hai người biến mất ở trước mặt, nàng
b