Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327001

Bình chọn: 9.00/10/700 lượt.

àn tất xong xuôi, Triệu Trinh chuẩn bị hoàn toàn rút quân khỏi Ô Thổ quốc, đại quân khải hoàn hồi hương.

Sắp tiến vào biên giới Đại Kim, đại quân nối đuôi nhau, Triệu Trinh dẫn đầu, cưỡi trên con ngựa quý Ô Vân Đạp Tuyết của hắn, trong lòng rất thư thái. Hắn suy nghĩ: chờ khi về tới Kim Kinh, heo mẹ Chu Tử hẳn đã sinh một chú heo con nho nhỏ rồi!

Mặc dù hắn và Chu Tử đều không tính được rốt cục là ở lúc nào và ở nơi nào thì mang thai tiểu bảo bảo, nhưng hai người họ cũng lờ mờ đoán là có lẽ mang thai vào tháng sáu năm ngoái lúc còn ở trên thuyền. Tính như vậy, vậy chờ tháng ba hắn về đến Kim Kinh, Chu Tử hẳn là sắp sanh rồi. Nói không chừng, mình còn có thể tận mắt nhìn bảo bảo được sinh ra ấy chứ! Trong lòng Triệu Trinh tràn ngập vui mừng, cảm thấy trong suốt mấy tháng qua chưa từng có nhẹ nhõm như lúc này.

Lúc này, cả nước Đại Kim reo hò vui mừng, đắm chìm trong vui mừng thắng lợi. Trong hoàng cung, Quý phi nương nương và Chu Tử cũng vui mừng vô hạn, ngóng trông Triệu Trinh khải hoàn hồi kinh.

Triệu Trinh làm việc luôn chu toàn, hắn bố trí hết thảy, suy tính đủ đường, vì vậy trên mặt trầm tĩnh như nước, nhưng nội tâm thoả thuê mãn nguyện.

Thế nhưng, hắn lại quên, trong tự nhiên cái gì quá thì sẽ tận, tạo hóa là không thể đoán trước, những câu đại loại như “Nhân định thắng thiên (*)”, nhiều lúc chỉ là một đống phân chó. (đây là nguyên văn của tác giả nhé)

(* Nhân định thắng thiên: con người có thể thắng được thiên nhiên.)




Quyển IV: Đều do chiến tranh gây họa

 

☆Chương 65: Biến cố phát sinh, Chu Tử rời kinh

Triệu Trinh mang theo một đội thân binh, cưỡi ngựa dừng trước đầm lầy Khám Trạch, nhìn khắp vùng đầm lầy không người.

Bây giờ là cuối tháng hai, băng trên đầm lầy Khám Trạch còn chưa tan, đại quân có thể thuận lợi đi qua, như vậy khoảng trung tuần đến hạ tuần tháng ba, lúc đó băng ở đầm lầy Khám Trạch tan hết thì sao? Khi đó mười vạn quân phòng thủ của Bắc Cương đóng quân tại lãnh thổ mới cách hai trăm dặm về phía bắc của đầm lầy Khám Trạch này, không phải sẽ bị cô lập ở bên ngoài sao?

Mặc dù điều kiện khí hậu tại nơi đầm lầy Khám Trạch này vô cùng khắc nghiệt, nhưng nơi này không những có rất nhiều loại dược liệu quý giá, mà còn ẩn chứa số lượng dầu đen lớn có giá trị đều không thể đo lường được. Tuy Triệu Trinh không biết loại dầu đen này có tác dụng gì, nhưng theo bản năng cảm thấy ở tương lai không xa, loại dầu đen này nhất định sẽ có đất dụng võ. Vì nguyên nhân đó, hắn mới đồng ý việc cầu hòa, chủ trương ký kết hiệp định, ghi trong hiệp ước đem biên giới Ô Thổ quốc dời đi, nhằm mục đích hoàn toàn đoạt lấy đầm lầy Khám Trạch.

Triệu Trinh cưỡi ngựa, dọc theo bờ sông Ô Giang của đầm lầy, chậm rãi tiến lên.

Làm thế nào để cải tạo đầm lầy Khám Trạch, biến đầm lầy này từ bất lợi thành có lợi, đây là vấn đề mà một tháng nay hắn luôn luôn suy nghĩ.

Sau khi trở lại nơi đóng quân, Triệu Trinh bắt đầu triệu tập tướng lĩnh cùng danh lão ở địa phương cùng thương lượng đối sách.

Kết quả thương lượng là cho sửa chữa và xây dựng một cây cầu nổi khổng lồ bắc qua đầm lầy Khám Trạch, như vậy đội quân đóng giữa tại phía bắc đầm lầy có thể liên thông Bắc Cương và đầm lầy Khám Trạch, cuối cùng biến đầm lầy Khám Trạch hoàn toàn trở thành lãnh thổ của Đại Kim.

Triệu Trinh một mặt đem chuyện này báo lên triều đình, một mặt bắt đầu điều hành thợ xây và binh lính cùng xây dựng cây cầu nổi lớn bắc qua đầm lầy Khám Trạch.

Một tháng sau, cầu nổi ở đầm lầy Khám Trạch được xây dựng thành công.

Nhìn khe sâu biến thành đường lớn, trên mặt Triệu Trinh mặc dù vẫn trầm tĩnh, nhưng trong lòng có chút kích động, hắn cũng tham gia bữa tiệc ăn mừng do đám thợ xây và binh lính cùng người dân địa phương tổ chức.

Triệu Trinh dự tính sau khi bữa tiệc chấm dứt, hắn liền trả mảnh đất này lại cho địa phương, còn mình thì dẫn đại quân khải hoàn về kinh.

Trời đã tối, nhưng vì dân chúng chưa thỏa lòng mong ước, nên vẫn nổi lửa trại, tiếp tục vừa múa vừa hát, uống rượu vung quyền, ăn mừng buổi lễ long trọng trăm năm khó gặp này.

Triệu Trinh cũng được mời vài chén rượu.

Không đợi buổi lễ long trọng kế thúc, hắn liền cưỡi ngựa mang theo thân binh chuẩn bị trở về doanh trại.

Lúc này đã cuối tháng ba, gió xuân se lạnh thổi lất phất qua khuôn mặt lửa nóng vì rượu của hắn, khiến khuôn mặt của Triệu Trinh dần dần lạnh xuống.

Vì ghét nóng, hắn sớm đã cởi tấm áo khoác màu đen bằng gấm mà Chu Tử đã may cho hắn, trên người chỉ còn mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu tím và bộ trung y bên trong cũng là Chu Tử may. Bởi vì là tham gia hoạt động dân gian, thân binh bảo vệ tầng tầng lớp lớp, cho nên ngay cả mũ chiến hắn cũng không đội, áo giáp cũng không mặc.

Phía trước xuất hiện một con sông lớn, chính là sông Ô Giang, trên mặt sông rộng khoảng bốn dặm là một cái cầu nổi mới tu sửa, bên dưới cầu nổi, tuyết mới tan chảy xiết thành dòng. Sông Ô Giang chảy xuôi về hướng Đông, ầm ầm mãnh liệt chảy qua biên cảnh là núi Vân Mông Sơn của Đại Kim và Ô Thổ quốc, chảy đến cửa biển phía đông Ô Thổ quốc rồi chảy ra biển.

Cây cầu nổi bắc qua


Old school Easter eggs.