XtGem Forum catalog
Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327025

Bình chọn: 7.5.00/10/702 lượt.

đến, cùng Chu Tử ăn cơm tối. Quý phi nương nương và Chu Tử đều không phải là người thích nói chuyện, ở trên bàn cơm thì càng trầm mặc, chỉ yên lặng dùng cơm.

Trong phòng Chu Tử rất ấm áp.

Kể từ sau khi được Triệu Trinh đưa vào trong cung, nàng vẫn luôn ở trong hậu hoa viên của Thanh Vân điện. Vì an toàn của Chu Tử, Quý phi nương nương không cho phép Chu Tử tùy ý rời khỏi Thanh Vân điện, cũng không cho bất cứ ai tiến vào Thanh Vân điện, cho nên Chu Tử toàn mặc áo gấm rộng thùng thình và quần bông thật dày, dù sao nàng cũng chỉ quanh quẩn trong Tiểu lâu Thanh trúc và trong hậu hoa viên của Thanh Vân điện thôi, nên không sợ gặp được người lạ chỉ trích nàng y phục không chỉnh tề.

Sau bữa tối, Chu Tử cùng Cao Quý phi ngồi trên giường La Hán tán gẫu. Hàn huyên được một lát, tính trẻ con của Chu Tử nổi lên, thẳng lưng quỳ lên giường, quay đầu mở cánh cửa sổ sau giường La Hán, muốn nhìn bông tuyết tung bay đầy trời một chút.

Lúc này đã gần chạng vạng, tuyết không còn rơi nhanh nữa, nhưng bông tuyết lại to hơn, tựa như từng đám lông ngỗng, từ trên trời cao là đà bay xuống.

Nhìn từng bông tuyết to, trong lòng Chu Tử lại nhớ Triệu Trinh.

Nàng nhớ rõ, vào dịp Tết âm lịch năm ngoái, Triệu Trinh vẫn còn đang ở Tây Bắc dẹp loạn, mãi đến mười lăm tháng hai mới trở về Vương phủ ở Kim Kinh.

Chu Tử còn nhớ rõ ngày đó, cả phủ đều cùng nhau ra cổng nghênh đón Triệu Trinh, lúc đứng dậy, nàng len lén liếc nhìn Triệu Trinh một cái, lại phát hiện Triệu Trinh cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, tim Chu Tử liền bắt đầu đập nhanh.

Cho tới bây giờ, Chu Tử vẫn còn nhớ như in cảm giác lúc đó, nàng đoán rằng, có lẽ bắt đầu từ lúc đó, Triệu Trinh trong lòng đã có chút thích mình rồi!

Nàng còn nhớ rõ chuyện xảy ra tiếp theo vào đêm hôm đó: Lúc bấy giờ Chu Tử cảm thấy mệt muốn chết, lại còn bực bội giận dỗi Triệu Trinh vì chuyện uống canh tránh thai. Nhưng bây giờ nhớ lại, đó cũng là khoảng thời gian mà Chu Tử cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời: Triệu Trinh quấn quít, thương yêu nàng, không cho nàng rời khỏi nội viện Tùng Đào Uyển một bước.

Tại sao khi mất đi, người ta mới biết điều đó vô cùng quý báu?

Nước mắt Chu Tử chậm rãi tràn mi.

Nàng sợ Quý phi nương nương thấy mà đau lòng, cho nên lặng lẽ dùng tay áo lau đi.

Quý phi nương nương cũng đang ngắm nhìn bông tuyết ngoài trời.

Hiện tại Kim Kinh đã có những trận tuyết rơi lớn như vậy, không biết tuyết ở Bắc Cương càng rơi nhiều thế nào nữa! Mặc dù hơn một nửa binh lính cấp dưới của Triệu Trinh là cấm quân Kim Kinh, quân phòng thủ ở Bắc Cương, đội quân Kiêu Kỵ và Tân Quân đều ở phía Bắc đã lâu, nhưng dù sao vẫn có một phần quân đội riêng là quân phòng thủ của Nam Cương, đến từ Nam Cương, không biết có thể thích ứng với cái lạnh của phương Bắc hay không!.

Thời tiết như vậy, thật không biết có ảnh hưởng gì đến chiến sự của Trinh nhi hay không! Trinh nhi bây giờ ra sao, hẳn là hắn đã nhận được áo bông Chu Tử làm rồi, không biết mặc trên người có vừa không, không biết có đỡ lạnh hay không!? Nghĩ đến Chu Tử, ánh mắt Quý phi không khỏi nhìn về phía Chu Tử, thấy nàng hướng về phía cửa sổ, ngưng mắt nhìn ra bên ngoài, vội hỏi: “Chu Tử, bên ngoài tuyết lớn, cẩn thận kẻo lạnh!”

Chu Tử vội đóng cửa sổ lại, quay đầu cười với Quý phi: “Nương nương, nô tỳ cảm thấy trong phòng có chút nóng, muốn hít thở không khí!”

“Nóng thì uống chút nước đi!” Cao Quý phi lệnh cho Hoàng Oanh bưng lên một chén nước lê đường phèn chưng cách thủy, tự mình trông chừng Chu Tử uống, lúc này mới yên tâm.

Đêm dần buông, Chu Tử và Quý phi nương nương cũng không bận việc gì, ngồi trên giường La Hán, tựa vào đệm lớn tán gẫu. Sau không biết thế nào, lại nói đến tên cho tiểu bảo bảo trong bụng Chu Tử.

Với đề tài này, Chu Tử cảm thấy rất hứng thú, nàng cười hì hì nói: “Nương nương ngài đặt tên cho bảo bảo đi, Vương gia nhất định sẽ rất vui mừng!”

Cao Quý phi suy nghĩ thật lâu sau, mới nói: “Nếu là bé trai, thì gọi là Triệu Hi, hoặc là Triệu Tử, hoặc là Triệu Giác…”

Bà liền bảo Hoàng Oanh đi chuẩn bị giấy và bút lông, nghĩ nên ghi lại trên giấy xem sao.

Hoàng Oanh còn chưa đem giấy và bút đến, Cao Quý phi đã bắt đầu nghĩ tên cho bé gái: “Nếu là bé gái, thì gọi là Triệu Châu? Ta và Trinh nhi nhất định sẽ xem nó như châu như bảo!” Lại nói: “Hoặc gọi là Triệu Chỉ (*)? ‘Hoa lan bên sông, bạch chỉ bên bờ, xanh mướt thơm nồng’, ý này rất hay!”

(* Chỉ hoặc Bạch chỉ: Một loại cỏ thơm, rễ làm thuốc 白芷)

“Ừm, Triệu Hạm ( hoa sen) cũng không tồi, ‘Một đóa hoa sen, hương thơm nhẹ nhàng’, Triệu Hạm cũng tốt!”

Chu Tử cười híp mắt nghe Quý phi đặt tên cho bảo bảo, thấy thật vui.

Hoàng Oanh và Nhũ Yến bày giấy bút lên bàn, Cao Quý phi viết hết toàn bộ những cái tên mình nghĩ ra trên giấy, gọi Chu Tử đến chọn cùng mình.

Cuối cùng, Cao Quý phi tạm thời chọn vài cái tên đã ghi xuống. Nếu là bé trai, thì gọi là Triệu Hi hoặc Triệu Tử; nếu là bé gái, thì gọi Triệu Châu hoặc Triệu Hạm. Cao Quý phi đề bút viết xuống những cái tên này, chờ Triệu Trinh về sẽ để hắn chọn.

Hai người lại bàn đến nhũ danh cho bảo bảo