
.
Quý phi nói với Chu Tử: “Nhũ danh của đứa bé đương nhiên phải để người làm mẹ là ngươi chọn là tốt nhất!”
Chu Tử nghĩ nghĩ một chút nói: “Nương nương, gọi Bánh Bao Nhỏ (Tiểu Bao Tử) được không?”
“Phụt —” Quý phi nương nương vừa nhấp một ngụm nước lê chưng đường phèn thì liền phun ra, “Cái đồ tâm hồn ăn uống này!”
Cao Quý phi cười lớn.
Bên này mấy người Hoàng Oanh tiến lên dọn dẹp liên tay.
Chu Tử chớp chớp đôi mắt to, rất vô tội nhìn bà: “Nương nương, bảo bảo vừa mềm vừa tròn lại còn thơm ngào ngạt, gọi là Bánh Bao Nhỏ, Sủi Cảo Nhỏ, Nắm Viên Nhỏ… linh tinh này đó, không phải rất đáng yêu sao?”
Cao Quý phi cười đến không ngừng được, liền nói: “Được được được! Chờ Vương gia nhà ngươi về, tự ngươi nói với hắn đi! Ha ha!”
Đêm giao thừa này, Cao Quý phi và Chu Tử vẫn không thể thức qua đêm được, cuối cùng Cao Quý phi ngủ lại ở chỗ Chu Tử.
…
Đêm giao thừa, đầm lầy Khám Trạch – nơi tiếp giáp giữa Bắc Cương và Ô Thổ quốc, Triệu Trinh đang cưỡi ngựa dẫn theo một đội thân binh thị sát các đại quân doanh.
Triệu Trinh vừa dẫn quân đến Bắc Cương, liền dựng đại doanh ở đây, sau đó bắt đầu bắt đầu di chuyển dân chúng, thiết lập vườn không nhà trống. Chờ khi đại quân Ô Thổ ra trận, phát hiện thứ chúng phải đối mặt là hệ thống phòng ngự tường đồng vách sắt của nước Đại Kim, vô luận thế nào cũng không có nổi một miếng mà gặm. Đại quân Ô Thổ lại tấn công liên tục, thế nào cũng sẽ không đánh mà lui. Tiếng trống đầu tiến công khí thế như hổ, tiếng thứ hai suy yếu, tiếng thứ ba cạn kiệt.
Hiện tại, sẽ là lần tiến công đầu tiên của Đại Kim.
Ô Thổ quốc từ xưa đến nay đều chịu ảnh hưởng rất lớn của Đại Kim, bọn họ cũng muốn chiến thắng vào mùa xuân này. Mấy lần mạnh mẽ tấn công, binh sĩ người người đều kiệt sức, ngựa thì hết hơi. Quân do thám báo lại, nói doanh trại Đại Kim đang vui mừng đón giao thừa, bày bàn tiệc rượu lớn. Đại quân Ô Thổ nghe thấy thế liền lơi lỏng. Vì vậy cũng bắt đầu nhộn nhịp uống rượu ăn thịt mừng đón giao thừa, chuẩn bị dưỡng sức ngày mai tái chiến.
Chỉ trong nửa đêm, Triệu Trinh thị sát toàn bộ quân doanh, cuối cùng xác định từ binh lính đến tướng lĩnh, tất cả đều chuẩn bị tốt, lúc này mới hài lòng quay về.
Quân đội Đại Kim chính là đang áp dụng chiến thuật mê hoặc. Nhìn mặt ngoài, Triệu Trinh đến đâu, đều vui vẻ nâng chén ăn thịt cùng binh lính. Trên thực tế, thịt là ăn thật, nhưng rượu lại toàn là nước lã.
Lúc này còn chưa đến giờ Dần, nhưng bởi vì bão tuyết lớn, chung quanh thoạt nhìn một mảnh tuyết trắng. Quân doanh Đại Kim nối liền theo một mảnh, thoạt nhìn thì im ắng, không chút tiếng động, dường như tất cả đều ngủ say.
Giờ Dần vừa đến, đại quân của Đại Kim bắt đầu xung phong!
Đêm giao thừa này, quân Ô Thổ quốc bất ngờ không kịp đề phòng, bị đánh tả tơi tan tác, lập tức rút lui hai trăm dặm về phía Bắc của đầm lầy Khám Trạch.
Đội quân Đại Kim thừa dịp ồ ạt tiến công, mùng sáu tháng giêng lại một lần nữa đánh bại quân Ô Thổ, “trực đảo Hoàng Long”, đánh thẳng vào thành Chính Kinh là kinh đô của Ô Thổ quốc. Ngày mười tám tháng giêng, Triệu Trinh thống lĩnh đại quân của Đại Kim bao vây thành Chính Kinh.
Lần này tiểu quốc Ô Thổ quốc tự cao tự đại bắt đầu hoảng sợ, vội vàng phái sứ giả đến Kim Kinh xin cầu hòa với Đại Kim.
Thế lực trong triều Đại Kim chia làm hai phe, một bên do Thái tử làm chủ, chủ trương đánh bại Ô Thổ quốc, biến Ô Thổ quốc thành thuộc địa của Đại Kim; một bên ủng hộ Nhị hoàng tử Bắc Tĩnh vương, chủ trương nghị hòa, cho rằng đánh một trận này đổi lấy hai mươi năm hòa bình của Đại Kim là đủ.
Hoàng đế phân vân, khó có thể quyết định, vì vậy chờ ý kiến của Triệu Trinh.
Tấu chương của Triệu Trinh rất nhanh đã được đưa đến. Hắn cho rằng Ô Thổ quốc mất đi là chưa đủ.
Người dân Ô Thổ quốc tính tình hiếu chiến, hay gây sự cũng khó thuần phục, thay vì chiếm lĩnh Ô Thổ, sẽ luôn bị người dân không ngừng phản kháng, không bằng tung một đòn hiểm, bắt Ô Thổ quốc bồi thường thiệt hại chiến tranh cho Đại Kim một khoản tiền lớn, hàng năm phải tiến cống cho Đại Kim, khiến trong vòng hai mươi năm họ cũng không còn sức để tái chiến.
Hoàng đế chuẩn tấu.
Dưới sự chủ trì của Triệu Trinh, Ô Thổ quốc và Đại Kim ký kết hiệp ước:
Một. Ô Thổ quốc trả bốm trăm triệu lượng bạc trắng tiền bồi thường chiến tranh cho Đại Kim quốc, chia ra trả hết trong vòng bốn mươi năm.
Hai. Trong vòng hai trăm dặm về phía bắc của đầm lầy Khám Trạch đều thuộc về lãnh thổ của Đại Kim quốc, nước Đại Kim sẽ phái trọng binh đóng quân.
Ba. Ô Thổ quốc phải nhận lỗi với Đại Kim quốc, trừng phạt những quan viên chủ chiến.
Lúc Cao Quý phi và Chu Tử biết tin, đã là ngày mười sáu tháng hai. Triệu Trinh đang thống lĩnh đoàn quân Đại Kim từng bước rời khỏi Ô Thổ quốc.
Triệu Trinh mang quân phòng thủ ở Bắc Cương đóng quân ở phía bắc đầm lầy Khám Trạch, giao cho ái tướng Đinh Sâm Lâm của hắn cùng mưu sĩ Tưởng Đức Hằng mà hắn tín nhiệm nhất chỉ huy.
Đồng thời, Triệu Trinh ra chế độ thay quân mới – quân đồn trú Bắc Cương bao gồm: quân phòng thủ Bắc Cương và đội Tân Quân sẽ luân phiên thay quân ba năm một lần.
Sau khi ho