
thứ ba, thứ tư, thậm chí nhiều hơn nữa, ừm…… đến
lúc đó ta lại tính tiếp!” Nhắc tới con, bất an mới vừa rồi bị đánh tan,
hắn mỉm cười.
Nghe vậy,
biết dụng ý hai chữ “bình an” hắn đặt, là muốn con tương lai bình an, cả đời yên vui thuận lợi, A Tô không khỏi cười khẽ ra tiếng. “Không bằng
chọn cả câu ‘bình an an khang, thiên quan chúc phúc’ luôn đi!”
“Vậy cũng tốt a! Nhưng nàng sẽ vất vả, sinh tám mới được.” Cười nhạt, không chút phản đối.
Sinh tám đứa à…… Nếu ông trời cho phép, nàng rất đồng ý a……
Miệng cười
ảm đạm, lập tức nghĩ đến không thể để huynh ấy nhìn ra mình khác thường, A Tô cố phấn chấn tinh thần đang muốn tiếp lời, đột nhiên cảm thấy ngực tắt nghẽn, nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
“Xem nàng
kìa! Khẳng định là trúng gió bị lạnh, chả trách sắc mặt kém như vậy, ta
ôm nàng trở về phòng nghỉ ngơi!” Huyền Thương nghe tiếng, vội vàng nhẹ
ôm lấy nàng, nhanh chóng đi về phía phòng.
Quả thật cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, ngực nặng nề khó chịu, A Tô không cự
tuyệt, tùy ý hắn thật cẩn thận đem mình ôm lên giường trong phòng nghỉ
ngơi.
“Nàng nghỉ một lát, ta đi mời Việt phu nhân đến khám cho nàng.” Vì nàng phủ chăn gấm, Huyền Thương thấp giọng dặn.
“Được.” Đáp nhẹ một tiếng, nàng có chút mệt mỏi nhắm mắt, không phản đối.
Thấy nàng
tinh thần thực sự không tốt lắm, bất an dưới đáy lòng Huyền Thương tự
dưng xông lên, lập tức nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng, vội vã đi
tìm người.
Nằm trên
giường, A Tô chợt thấy ngực tắt nghẽn càng nghiêm trọng, cổ họng bỗng
dưng nóng lên, hình như có gì đ1o xông lên, nàng vội vàng xoay người
ngồi dậy, nhanh chóng lấy tay áo che miệng, lập tức một dòng máu ấm áp
tràn đầy miệng, khiến nàng nhịn không được nôn ra.
Mới nôn hết
thở một hơi, nàng kéo tay áo tỉ mỉ xem, chỉ thấy trên đó dính đầy máu
tươi, dưới sự phụ trợ của y phục trắng tuyết, có vẻ cực kì ghê hồn.
“Bắt đầu hộc máu sao?” Thấy thế, nàng cười khổ lẩm bẩm tự nói, vẻ mặt u sầu đầy lo lắng.
Bỗng dưng,
ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa đến gần, A Tô hoàn hồn vội vàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, đem ống tay áo giấu
vào trong chăn gấm, chỉ sợ bị phát hiện.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Nhậm Viên vào phòng, khay trong tay bưng một chén thuốc mà nàng phải uống mỗi ngày.
“Huyền phu
nhân, phải uống thuốc.” Nhậm Viên mỉm cười, làm hết trách nhiệm của đại
phu, mỗi ngày tự mình nấu thuốc cho nàng dùng.
Mắt thấy là
cô ấy, A Tô trong lòng buông lỏng, nhưng hai mắt vẫn cẩn thận nhìn phía
sau cô ấy, cẩn thận hỏi thăm: “Tướng công nhà ta đâu? Cô không gặp huynh ấy sao?”
“Không có!” Lắc đầu, Nhậm Viên kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao vậy?”
Xem ra bọn
họ đi khác đường! Lòng biết Huyền Thương sẽ chưa trở về ngay, A Tô an
tâm rút ống tay áo trong chăn gấm ra, để Nhậm Viên xem rõ.
“Bắt đầu hộc máu à!” Vừa thấy vết máu trên tay áo kia, Nhậm Viên không khỏi nhíu mày thở dài. “Xem ra ta nên sửa phương thuốc.”
“Việt phu
nhân, nếu tướng công ta hỏi cô, vì sao gần đây ta khí sắc không tốt, xin cô nói với huynh ấy, ta bị chút phong hàn, có thể chứ?” A Tô cũng thở
dài, thấp giọng yêu cầu.
“Chỉ sợ cô
hộc máu ngày càng nặng, đến lúc đó muốn giấu cũng không được.” Nhậm Viên gật đầu đáp ứng, nhưng còn có chút thực tế chỉ ra chỗ khó khăn.
“Ta sẽ tìm
cách không để huynh ấy phát hiện.” Khóe miệng nở nụ cười khổ, tuy biết
muốn giấu giếm huynh ấy rất khó, nhưng vẫn phải làm thử.
Nghe vậy,
Nhậm Viên cười nhẹ không tiện nói thêm gì, chuyển đề tài. “Thuốc này
không thích hợp tình hình hiện tại của cô, ta phải viết ra phương thuốc
mới được.” Dứt lời, bưng chén thuốc còn nóng hầm hập đi ngay, định trở
về viết toa thuốc để bốc thuốc mới.
Thấy nàng rời đi, A Tô không khỏi lại run run lo lắng……
Nam Cung đại ca bên kia vẫn không truyền đến tin tức tốt, nàng cùng Thương duyên phận vợ chồng thực sự sắp hết sao?
Một tháng
sau, A Tô đã mang thai tám tháng, phần đông thực khách nhiều tháng trước rời đi lục tục trở lại Nam Cung phủ, trên mặt đều là vẻ buồn nản thất
vọng.
Cho đến một
ngày, một gã hán tử nhỏ gầy bộ dạng xấu xí, không chút nào khiến người
ta chú ý đang cưỡi ngựa, phía sau kéo theo quan tài lớn bằng gỗ nặng nề
vào Nam Cung phủ, sau khi Nam Cung Dịch mở ra xác định vật bên trong là
đúng, đám thực khách trong viện tràn ra tiếng hoan hô, mà hán tử nhỏ gầy thì cười nhếch miệng nhận sự tán thưởng bội phục của mọi người.
Cả đời này, giờ khắc này được người ta tôn kính nhất, kiêu ngạo nhất!
Hán tử nhỏ gầy vui sướng nghĩ, cũng không biết ngày thường mình không tên không tuổi cũng có thể có ngày vinh quang như hôm nay.
Nam Cung
Dịch luôn mãi nói lời cảm tạ, gọi thẳng hán tử nhỏ gầy là ân nhân của
Nam Cung gia, ngày sau gặp nạn, chỉ cần nói một tiếng, Nam Cung gia
tuyệt đối nghĩa bất dung từ ra mặt tương trợ, nhờ mọi người giúp đem
quan tài gỗ nặng nề vào một tòa thạch thất ở dưới hậu viện, lập tức đi
báo tin tốt cho A Tô cùng Nhậm Viên.
Thoáng chốc, A Tô vừa mừng vừa sợ, không khỏi kích động nước mắt chảy xuống, mà Nhậm Viên thì cười bảo tốt, bội phục Nam Cung Dị