
tận giết tuyệt của nghĩa phụ.
Dọc theo đường đi, hắn mang thương tích
né tránh đồng môn cũ đuổi giết, phải đi đường vòng vài lần mới thoát
khỏi bọn họ, đến tìm nàng.
“Không! Chỉ cần ở bên cạnh huynh, muội
không sợ gì cả.” Dựa sát vào hắn, nàng thỏa mãn than nhẹ, nhưng mà lại
mơ hồ phát hiện hắn nói chuyện tựa hồ không vững vàng, có tinh thần như
trước, lập tức mày liễu khẽ nhíu. “Thương, huynh không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Nhẹ vỗ về an ủi,
Huyền Thương lần đầu tiên thấy may mắn vì hai mắt nàng bị mù, nhìn không thấy sắc mặt mình giờ phút này vì nội thương nghiêm trọng mà tái nhợt
xám xịt.
Thật không có việc gì sao? Hắn trả lời quá nhanh, ngược lại làm người ta thấy nghi ngờ, trong lòng A Tô hơi bất an.
Thấy nàng tựa hồ còn muốn hỏi tiếp, Huyền Thương không dấu vết nói sang chuyện khác. “Con có khỏe không?” Tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng còn bằng phẳng, hắn ân cần hỏi.
Quả nhiên lực chú ý lập tức bị dời đi,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt có sự dịu dàng hiền lành của người sắp làm mẹ. “Ừm, con tốt lắm.”
“Cơ thể có khoẻ không?” Ngay cả là sát
thủ vô tình trên giang hồ người người sợ hãi, tâm lý sắp làm cha cũng
giống như mọi nam nhân trên thiên hạ, lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an,
chỉ sợ thê nhi có gì bất trắc.
A…… Nam tử lạnh lùng này trong mắt người
khác vô tình vô tâm, gặp chuyện không nhíu mày một chút, trước nay cũng
chỉ vì mình nàng mà khẩn trương, thử hỏi làm sao có thể không rơi vào
trong sự dịu dàng độc sủng của hắn?
Trong lòng tràn đầy nhu tình, dịu vào
lồng ngực dày rộng thu lấy sự ấm áp của hắn, A Tô nở nụ cười. “Con cùng
muội đều tốt lắm, huynh đừng lo lắng.” Dừng một chút, lại cười nói.
“Thương, huynh thích con trai hay con gái?”
Vỗ về bụng của nàng, đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng không khỏi có một chút nhu tình. “Con gái, giống nàng.”
“Phải không?” Thở dài, nàng có ý kiến bất đồng. “Muội thích con trai, giống như huynh, về sau làm ca ca tốt, có
thể bảo vệ bọn đệ đệ, muội muội.”
Nghe vậy, bờ môi cương nghị hơi nhếch
lên. “Con trai, con gái đều tốt, chỉ cần là con của chúng ta ta đều
yêu.” Đứa nhỏ là nam hay là nữ, cũng không phải bọn họ thích thì có thể
quyết định, chỉ cần có thể khỏe mạnh an khang, vậy hắn liền cảm thấy mỹ
mãn.
“Ừm.” Khẽ cười, mệt mỏi lại đột kích,
trên khuôn mặt thanh tú có vẻ buồn ngủ. Từ sau khi có thai, nàng trở nên dễ dàng mệt mỏi, cực thích ngủ.
“Nàng mệt rồi, ngủ đi!” Chu đáo thấy dáng vẻ mệt mỏi của thiên hạ trong lòng, Huyền Thương đang muốn đỡ nàng nằm
xuống, một cỗ hơi thở trầm ngưng thình lình tiến tới làm cho trực giác
sắc bén của hắn cảnh giác, lập tức không nói hai lời, hai tay lôi kéo,
nhanh chóng đặt nàng lên lưng, động tác vừa nhanh vừa vội.
“Thương?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc dán bên gáy hắn, A Tô bị hành động của hắn làm mơ hồ.
“Suỵt!” Thấp giọng ám chỉ nàng đừng lên
tiếng, đôi mắt mới vừa rồi còn mềm mại của Huyền Thương, giờ phút này
trở nên lạnh lùng cứng rắn.
Đuổi tới! Vốn tưởng rằng đã thoát khỏi Huyền Cực Môn đuổi giết, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy liền đuổi tới!
Một tay quàng ra phía sau giữ chặt thân
thể nàng, một tay lặng lẽ rút trường kiếm trong thắt lưng ra, mùi máu
tươi nhàn nhạt trong nháy mắt vương vấn quanh thân hắn.
Mắt không thể nhìn thấy, các giác quan
khác của A Tô càng thêm linh mẫn, lập tức cảm nhận được sát khí băng hàn cùng cơ bắp căng thẳng mà hắn dựng lên trong nháy mắt, đáy lòng hiểu
được, tay nhỏ bé duỗi phía trước ra, vững vàng ôm cổ hắn, tận lực không
để mình tạo thành gánh nặng quá nặng của hắn.
Nghiêng đầu nhìn cử chỉ của nàng, biết
nàng đã phát hiện khác thường, trong lòng Huyền Thương cảm thấy vạn phần có lỗi, nhưng ngân quang lạnh lẽo lóe ra từ trường kiếm sắc nhọn trong
tay càng dày đặc……
Năm trượng, bốn trượng, ba trượng…… Sát
khí vô hình từ ngoài phòng dần dần tiến tới, đôi mắt lãnh lệ càng thêm
lạnh giá…… Hai trượng, một trượng!
“Phanh!” Chợt nghe một tiếng ầm ầm nổ
vang nổi lên, hắn tính đúng thời cơ gây rối, thân hình mạnh mẽ phá cửa
bắn nhanh ra, tốc độ cực nhanh giống như sao xẹt, vừa lướt qua, ngân
quang của kiếm tung bay, tiếng đao kiếm giao kích leng keng hỗn loạn xen lẫn máu văng tung tóe, không đến thời gian một chén trà nhỏ, mùi máu
tươi nồng đậm đã nhanh chóng tràn ngập trong trấn nhỏ Giang Nam yên tĩnh an nhàn.
Gió đêm vù vù không ngừng xẹt nhanh qua
bên tai, mùi máu tươi nồng đặc nhuộm đầy quần áo trận trận xông vào mũi, khiến A Tô nhất thời muốn nôn.
Cấp tốc chạy dưới trời đêm, bất ngờ nghe
thấy thiên hạ trên lưng không khoẻ nôn khan, Huyền Thương chân không
nghỉ, nhưng miệng lại lo lắng hỏi thăm. “A Tô, nàng không thoải mái
sao?”
“Không! Muội…… Muội không sao……” Bụm
miệng lại một trận nôn khan liên tục, nàng vẫn lắc đầu phủ nhận, không
muốn trong lúc nguy cấp khiến hắn càng lo lắng hơn.
“Mau, đi mau…… Còn có truy binh ở phía
sau……” Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng theo như tiếng đao kiếm kịch liệt giao kích vừa rồi cùng máu tươi ấm áp thỉnh thoảng phun lên mặt, trên
người, cũng có thể biết cuộc đấu mãnh liệt tới mức nào.