
g.
Cung Khanh tiến lên mỉm cười thi lễ: “Chuyện hôm nay xin đa tạ Nhạc Tướng quân.”
Nhạc Lỗi dừng một chút, cười nói: “Người Cung tiểu thư nên cảm ơn là điện hạ.”
Cung Khanh làm như không hiểu, nhún người thi lễ, “Thiếp thân đi trước một bước.”
Đưa mắt nhìn bóng dáng giai nhân, Nhạc Lỗi cảm thấy có chút kỳ quái, tất cả mọi người đều đồn nàng sẽ là Thái tử phi, nhưng giờ có cơ hội tiếp xúc
thân mật với Thái tử, Thái tử chu đáo quan tâm như thế, nàng lại không
nắm bắt cơ hội riêng tư cùng Thái tử, ngược lại vội vã ra về?
Đang trong lúc thắc mắc vô cùng, Thái tử điện hạ cũng đi ra. Càng kỳ quái
hơn là hẹn hò với giai nhân mà mặt Thái tử không chút vui vẻ, ngược lại
còn phiền muộn bực bội, thật là không tài nào hiểu nổi.
Khi Cung Khanh trở lại cung Minh Hoa các vị tiểu thư vẫn đang say mộng đẹp. Cung Khanh rón rén bước đi, đột nhiên cửa phòng Tiết Giai mở ra.
Cung Khanh sợ run, Tiết Giai giơ ngón tay suỵt một tiếng. Sau đó rón rén đi
tới bên cạnh Cung Khanh, cười híp mắt nói: “Có phải biểu ca đã lo liệu
xong xuôi?”
Cung Khanh ngẩn ra, theo bản năng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Muội nói gì vậy?”
Nhưng sao thái độ của Tiết Giai lại cho thấy đã biết hết chuyện ở ngự
hoa viên.
“Là muội nói cho biểu ca, có phải hắn đã phái người giúp tỷ tỷ việc ‘thưởng hồng’?”
Cung Khanh nghe thế mới bừng tỉnh, “Đa tạ muội muội.”
“Chuyện này vốn là Công chúa không đúng, muội thấy cũng không đồng tình, vì thế đi nhờ biểu ca giúp tỷ.” Cung Khanh thoáng cảm động, Tiết Giai nở nụ
cười thuần khiết trong sáng vô cùng.
“Còn một việc này nữa, tỷ tỷ nhớ cẩn thận.”
“Muội muội mời nói.”
“Hôm qua sau khi nghe tỷ tỷ kể chuyện bị giam ở hầm băng, muội liền đi tìm
Công chúa, định bảo sau này đừng làm khó dễ tỷ tỷ nữa. Khi đến cung Dục
Tú, muội vô tình nghe thấy An phu nhân và Công chúa nói chuyện, nói muốn hạ dược vào rượu để tỷ tỷ mất mặt. Đến lúc hoa thần ban rượu, tỷ tỷ nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần không thể uống.”
Cung Khanh càng cảm động, cầm tay Tiết Giai, thấp giọng nói: “Đa tạ muội
muội trượng nghĩa báo trước, kỳ thật ta mất mặt cũng không sao cả, chỉ
cần Công chúa vui là được.”
Tiết Giai cười hì hì: “Muội biết, dù tỷ tỷ say cũng không làm chuyện mất mặt, chỉ là muội sợ tỷ tỷ lỡ lời gặp phiền toái.”
Cung Khanh cười một tiếng: “Vậy cứ để ta giả say rượu, Công chúa thấy vui là được.”
Tiết Giai cười: “Ý của tỷ tỷ thật hay.”
Cung Khanh cũng cười: “Nhưng ta chưa từng say, không biết phải biểu hiện thế nào.”
“Công chúa không phát hiện là được. Được rồi, chỗ giấy màu này, tỷ tỷ nhớ về
phòng đem đốt hết, đừng để người khác nhìn thấy, sẽ phát hiện giấy màu
trong ngự hoa viên không phải tỷ tỷ treo.”
“Đa tạ muội muội nhắc nhở, ta lập tức mang đốt hết.”
Tiết Giai cười hì hì về phòng.
Cung Khanh cũng về phòng, Hướng Uyển Ngọc vẫn đang ngủ say, nàng đốt từng
bông hoa giấy trên nến, nhìn ngọn lửa bùng lên lại như thấy mỗi đóa hoa
giấy ở ngự hoa viên lướt qua trước mắt, đó là một cảnh tượng khiến người ta ngơ ngẩn. Đáng tiếc, chung quy chỉ là giả.
Hỏi sao hắn lại đến ngự hoa viên giúp nàng thưởng hồng, thì ra là Tiết Giai nói cho hắn. Nhưng tại sao Tiết Giai phải giúp nàng? Là thật sự chính
trực nhiệt tình, không đồng tình với chuyện A Cửu bắt nạt nàng hay là có dụng ý khác? Cô ta vốn là họ hàng với A Cửu, nàng chỉ là người ngoài,
theo lý thuyết phải giúp A Cửu mới đúng. Tại sao lại không màng nguy
hiểm đi nhờ Mộ Thẩm Hoằng trợ giúp nàng?
Nàng lắc đầu, cảm thấy Tiết Giai tuy ít tuổi nhưng có vẻ gì đó rất tinh quái, khó lòng nắm bắt.
Nhưng bất luận thế nào, cũng phải cảm tạ cô ta báo tin nhờ Mộ Thẩm Hoằng giúp nàng, cảm tạ cô ta báo trước cho nàng biết rượu hoa thần ban sẽ có vấn
đề.
Nửa canh giờ sau, các vị tiểu thư trong cung Minh Hoa lục tục rời giường,
nhất thời náo nhiệt hẳn lên, cung nữ đi lại thoăn thoắt, giúp các tiểu
thư múc nước rửa mặt. Cung nữ hầu hạ Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc cũng
bê nước ấm đến, đứng ngoài cửa gọi khẽ hai người rời giường rửa mặt.
Hướng Uyển Ngọc tỉnh lại, thấy Cung Khanh đang ngồi trước bàn, sợ đến giật mình.
“Muội trở lại nhanh vậy sao? ‘Thưởng hồng’ xong xuôi rồi?”
Cung Khanh cười gật đầu.
Hướng Uyển Ngọc quả thật khó lòng tin nổi, “Muội làm thế nào mà nhanh vậy?”
“Muội dậy sớm, canh ba bắt đầu.”
Hướng Uyển Ngọc thở dài, vỗ vai nàng vẻ thông cảm: “Cũng may xong hôm nay
chúng ta có thể trở về. Không cần chịu sự ức hiếp của A Cửu nữa.”
“Đúng vậy, rốt cục hôm nay cũng được về nhà .” Cung Khanh mím môi cười, xinh
đẹp chói mắt, cả Hướng Uyển Ngọc cũng bị choáng váng một phen.
Cung Khanh đẹp thế nhất định là A Cửu không để yên, huống chi là mình, Hướng Uyển Ngọc lần đầu tiên tự mình biết mình, yên lặng thầm tính toán tìm
cơ hội trả thù A Cửu .
Các vị giai nhân dùng bữa sáng xong xuôi, An phu nhân dẫn cung nữ tới cung Minh Hoa.
Hai mươi mấy vị giai nhân hôm nay đặc biệt bỏ công trang điểm, so với bữa
dạ yến khi mới tiến cung khó phân cao thấp. Khi nhìn thấy Cung Khanh, An phu nhân khẽ nhíu mày, lòng thầm ngạc nhiên: lúc này đã ở đây, không
phải cô ta phải đến ngự hoa v