Disneyland 1972 Love the old s
Mỹ Nhân Khó Gả

Mỹ Nhân Khó Gả

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322345

Bình chọn: 9.00/10/234 lượt.

ảy ra chuyện như vậy mà Cung Khanh vẫn ngủ được.

Bản lĩnh này là di truyền từ Cung Cẩm Lan, xe tới trước núi tất có đường, nghĩ làm gì.

Bởi vì ngủ sớm, chưa tới canh năm, Cung Khanh đã tỉnh.

Hoa do các vị tiểu thư cắt đều ở trong rổ, mẫu đơn, sơn trà, hoa đào, hoa mai, có đủ mọi thứ, tất nhiên hoa mai là nhiều nhất.

Cung Khanh ra khỏi cung Minh Hoa.

Sáng sớm mùa xuân rất lạnh, bình minh vừa ló, mấy vì sao lờ mờ. Đường im

cảnh lặng, ngoài cung nữ nội thị đi đổ bô không ai rời giường. Trời

trong mênh mông, khói nhạt lửng lơ. Trong ánh ban mai hoàng cung càng

thêm uy nghiêm bao la hùng vĩ, như có một luồng sức ép đè xuống.

Đi tới Uyển môn, Cung Khanh sợ run một phen, không ngờ lại gặp Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi.

Lần này hắn mặt trang phục cấm vệ, trước ngực thêu hình Triêu Dương, thắt

lưng treo một thanh loan đao, tôn lên dáng người cao ráo, thần thái sáng láng, đặc biệt oai hùng tuấn lãng.

Ở trong thâm cung lại gặp Nhạc Lỗi là người từng cứu mình, Cung Khanh

chợt cảm thấy thân thiết đặc biệt, như tha hương gặp người quen cũ, quả

nhiên là nhân sinh tứ đại hỷ.

Cung Khanh mỉm cười nhìn hắn: “Nhạc tướng quân sao lại ở đây?”

Nhạc Lỗi chắp tay cười một tiếng: “Chào buổi sáng Cung tiểu thư. Đêm qua Thái tử điện hạ cố ý điều ta đến đây bảo vệ một đêm.”

Cung Khanh nghe thấy mấy chữ “Thái tử điện hạ” liền giật mình, nhìn mấy

người bên người Nhạc Lỗi, đều là mặt trang phục túc vệ, bình thường nơi

này do nội thị bảo vệ. Hôm nay không điều thêm nội thị, sao lại điều

thêm túc vệ?

Lòng nàng âm thầm sinh ra một cảm giác khác thường.

Nhạc Lỗi nhìn nàng cười dịu dàng: “Cung tiểu thư chắc đến ‘thưởng hồng’, mời vào bên trong.”

Cung Khanh gật đầu, cười với hắn rồi đi vào ngự hoa viên.

Trong ánh bình minh mờ ảo, cây cối ngự hoa viên như phủ một tầng sương, nàng nhìn mà ngơ ngẩn.

Trăm hoa đua nở, giấy màu phất phơ trong gió sớm, như một đêm mưa xuân hạ hồng vũ.

Trong ngự hoa viên muôn hồng ngàn sắc, là trời xuân của riêng nàng.

Lòng nàng không rõ là vui hay sợ, ngửa đầu nhìn muôn ngàn sắc hoa, quên cả đi.

Phía sau có tiếng bước chân, nàng mỉm cười quay đầu lại: “Đa tạ Nhạc tướng quân.”

Không phải Nhạc Lỗi.

Nụ cười của nàng cứng đờ, thần sắc vui vẻ của người đi tới cũng như hóa đá.

Cung Khanh vội vàng thi lễ.

“Tại sao đa tạ Nhạc Lỗi, chẳng lẽ không thể là ta giúp nàng sao?” Mộ Thẩm

Hoằng đi tới trước mặt nàng, lời nói lộ rõ sự ghen tức.

Nàng rất muốn cười, có lẽ là do chưa sáng rõ, hắn có phần chểnh mảng thân

phận. Áp lực hoàng gia bị hắn xua tan, nàng thoải mái đứng lên, tâm tình khoái trá hân hoan, tất nhiên, vì sự giúp đỡ này quyết định bỏ qua mấy

lần phi lễ của hắn.

“Bởi vì giấy màu treo tương đối cao… ” nàng cười mỉm nói nửa chừng, ngụ ý

là, Thái tử điện hạ ngài có võ nghệ cao cường sao? Nhạc tướng quân người ta là cao thủ đấy.

Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày, bất ngờ cầm một bông hoa giấy trong giỏ nàng xách, đạp thân cây lên đỉnh. Động tác lưu loát, vô cùng đẹp mắt.

Cung Khanh không khỏi ngây người, nghĩ lại cũng phải, hắn thân là Thái tử,

tất nhiên phải văn võ kiêm tu, biết võ công cũng không có gì lạ.

Mộ Thẩm Hoằng buộc hoa giấy vào cành, nhẹ nhàng nhảy xuống, vỗ vỗ bàn tay, rốt cục cũng thấy trong mắt mỹ nhân vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Đáng lẽ không nên sơ ý nói ra.

Mỹ nhân mở to mắt nhìn, khen: “Thì ra điện hạ cũng biết leo cây.”

Người nào đó: “…” Khen một câu ngưỡng mộ thì nàng phải chết sao?

Cung Khanh ngước đầu nhìn giấy màu phất phơ trong gió, nhún mình thi lễ:

“Việc hôm nay đa tạ điện hạ, thần nữ ghi nhớ trong lòng. Nếu nhiệm vụ

‘thưởng hồng’ đã hoàn thành, thần nữ xin được cáo lui trước.”

Cứ thế mà đi sao?

Hắn nhìn bóng dáng lướt đi yểu điệu, giận đến nghiến răng, được lắm, qua

sông đoạn cầu đúng không, giả bộ hồ đồ đúng không, không thèm đếm xỉa

đúng không?

Thật ra, không phải là trong lòng Cung Khanh không chút cảm động, người nào

gặp tình huống này cũng rung động ít nhiều, huống chi, đối phương lại là Thái tử điện hạ tuấn tú phong độ, giấc mơ của các thiếu nữ. Trái ngang ở chỗ, Thái tử điện hạ đã cầm một bông hoa mai để biểu diễn màn khinh

công.

Bởi vì An phu nhân nói một câu, gần như các mỹ nhân đều cắt thật nhiều hoa

mai, cố gắng tạo ra những bông hoa mai thật mới lạ thật tinh tế, thật

sống động, chỉ mong khi ‘thưởng hồng’ có thể khiến Thái tử điện hạ chú ý hơn.

Nhìn thấy đóa hoa mai đó, Cung Khanh chợt nhớ ra màn minh tranh ám đấu nóng

bỏng hơn vạc dầu trong cung Minh Hoa, còn có A Cửu lòng dạ độc ác, còn

có An phu nhân giúp Trụ làm ác, còn có Độc Cô Hoàng hậu sâu sắc khó

lường, vì vậy, mấy tia cảm động mong manh hóa đá chỉ trong nháy mắt.

Hắn là quả cầu lửa Đông Cung Thái tử, một ngày kia sẽ thành hoàng đế hậu cung ba ngàn.

Mà nàng lại chỉ muốn một người chồng là của riêng mình, hồng tụ thiêm

hương dạ độc thư, tảo tuyết chử trà thoại gia thường (ý là có người bầu

bạn).

Người kia … sao có thể là hắn.

Vì vậy, đành xin lỗi điện hạ, mặc dù tư thế leo cây của ngài rất tuấn tú. . . . .

Ra khỏi ngự hoa viên, gặp Nhạc Lỗi đang đổi ca với nội thị trong cun