
đi khắc phục.”
Thẩm Túy Thạch bỗng nhiên hướng về phía Cung phu nhân vái dài: “Phu nhân còn nhớ vãn bối không?”
Cung phu nhân hoàn toàn sửng sốt: “Thẩm Trạng nguyên tuấn tú như vậy, nếu ta đã gặp nhất định không quên.”
Cung Khanh cười phì một tiếng.
Cung Cẩm Lan đen mặt, phu nhân có thể tế nhị hơn chút không?
Thẩm Trạng nguyên lại quay sang Cung Khanh vái dài: “Đa tạ tiểu thư năm đó có ơn cứu mạng.”
Cung Khanh cũng sửng sốt.
Thẩm Túy Thạch nhìn nàng chăm chú: “Tiểu thư còn nhớ dịch trạm của Lạc Huyện không? Cạnh đó là một cái chợ.”
Cung Khanh nghe thế mới bừng tỉnh.
Thì ra là hắn.
Không chỉ con gái mười tám thay đổi, con trai mười tám cũng như biến hình.
Bé trai quần áo rách rưới sáu năm trước, không ngờ giờ lại tuấn tú phong độ thế này.
Năm đó Hà Nam có thiên tai, Cung đại nhân là Khâm sai đại thần, đến đấy
khắc phục hậu quả. Cung phu nhân cùng con gái đến trước. Khi nghỉ chân ở dịch trạm Lạc Huyện, Cung Khanh gặp một bé trai gầy giơ xương, đầu cắm
mấy ngọn cỏ.
Cung Khanh tò mò, “Mẹ, tại sao đầu hắn lại cắm ngọn cỏ?”
Nàng sinh ra trong nhung lụa, làm sao biết khó khăn của nhân gian, quanh đi
quẩn lại chỉ là đến Quỳnh lâm yến gặp các thiếu niên quý tộc đầu cài
trâm ngọc, lần đầu tiên thấy người cắm cỏ lên đầu
Cung phu nhân trả lời: “Tự bán thân.”
Cung Khanh lần đầu tiên nghe thấy mấy từ đấy, nhìn thiếu niên tuổi tương
đương mình, nghĩ đến hai cuộc sống tương phản, lòng đầy thương cảm.
Thiếu niên mặc dù quần áo tả tơi, sắc mặt xanh xao, nhưng lại có vẻ sáng sủa
nhã nhặn, bên cạnh là một sọt tre đựng mấy quyển sách cũ.
“Sách này là của cậu sao?”
Bé trai ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo tràn đầy kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ gặp tiểu cô nương nào xinh xắn đáng yêu như vậy.
Nàng ngồi xổm xuống trước sọt tre, chống tay vào đầu gối, móng tay hồng hào, cánh tay trắng như ngó sen.
Hắn quên cả nói chuyện, tay đặt trên sọt lén đâm móng vào lòng bàn tay, không phải là mơ.
“Mẫu thân, con muốn mua sách này.”
“Mấy quyển sách cũ này mua làm gì, cha con thiếu gì sách.”
“Sách này chỉ có một bản duy nhất, chắc chắn cha sẽ thích.”
Thiếu niên chớp mắt, muốn nói gì đó, Cung Khanh cũng chớp chớp mắt với hắn, nở nụ cười
Thiếu niên do dự một chút, ngượng ngùng cúi đầu, nuốt những lời muốn nói vào trong.
Cung phu nhân rất thích lấy lòng phu quân, vì vậy khẳng khái bỏ ra hai mươi lạng bạc mua mấy cuốn sách cũ.
Nhớ lại chuyện cũ, Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: “Thẩm công tử đến để đòi lại mấy quyển sách chỉ có một bản đấy sao?”
Một câu trêu đùa, khiến Thẩm Túy Thạch như gặp lại tiểu cô nương tinh
nghịch năm xưa. Có điều nàng càng kiều diễm hơn xưa, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều khiến người đối diện ngừng thở.
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt, “Đa tạ tiểu thư năm đó trượng nghĩa tương trợ, những
cuốn sách đó không phải một bản duy nhất, năm đó lừa gạt phu nhân, lòng
tôi cũng rất áy náy, những năm gần đây vẫn luôn tâm niệm, nhất định tìm
phu nhân tiểu thư trả lại ngân lượng.”
Cung phu nhân cười: “Thẩm Trạng nguyên thật ngay thẳng, chút bạc đó có đáng
gì.” Với người lớn lên trong nhung lụa xài tiền như nước như Cung phu
nhân, năm đó bỏ ra bao nhiêu bạc đã quên từ lâu, nhớ mang máng chẳng qua là vì bỏ tiền muốn làm phu quân vui, rốt cuộc bị lừa, vì thế mới ghi
nhớ. Nếu không, chuyện đã từng đấy năm, Cung phu nhân đã quên sạch từ
lâu.
Thẩm Túy Thạch lại vái dài: “Hai mươi lạng bạc năm đó đã cứu cả nhà tại hạ.
Phần ân tình này, tại hạ suốt đời không quên, xin nguyện kết cỏ ngậm
vành, báo đáp ân nhân.”
Cung Cẩm Lan thầm vui mừng, không ngờ con gái làm việc thiện năm xưa, lại đổi thành một nhân tài quan trường hôm nay.
Cung phu nhân càng hoan hỉ gấp bội. Trạng nguyên lang tài mạo song toàn là
người bà muốn kém làm rể, giờ có ơn cứu mạng, chắc chắn hắn sẽ đối tốt
với Cung Khanh cả đời.
“Thẩm Trạng nguyên mời ngồi, cứ coi như người nhà, đừng khách sáo, đừng gò bó.”
Vừa nghe đến chữ “người nhà”, Cung Khanh vội âm thầm véo tay Cung phu nhân, mẫu thân đại nhân, người có thể tế nhị hơn chút không.
Cung phu nhân không thèm để ý, đá chân Cung Cẩm Lan, ý là Cung đại nhân mau vào đề.
Cung Cẩm Lan lăn lộn quan trường nhiều năm không có thói quen nói thẳng toẹt ý đồ, ông rót một chén rượu cho Thẩm Túy Thạch, đầu tiên là tán gẫu về
thời tiết, lại hàn huyên mấy câu về kinh thành, cuối cùng, mới nửa đùa
nửa thật hỏi han: “Thẩm Trạng nguyên nhân tài vượt trội, giờ lại trúng
Trạng nguyên, chắc cửa lớn trong nhà đã bị bà mối đạp hỏng?”
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt: “Thượng thư giễu cợt .”
“Thẩm Trạng nguyên nếu có ý với khuê nữ nhà ai, lão phu nguyện ý làm mai. Với tướng mạo tài học của Thẩm Trạng nguyên, nhất định sẽ thành.”
Cung Cẩm Lan thật sự không thể mặt dày nói thẳng, ông ấy nghĩ Thẩm Túy Thạch thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu ý tứ của ông.
“Đa tạ Thượng thư đại nhân.” Thẩm Túy Thạch lại đỏ mặt.
Giác quan thứ sáu của Cung phu nhân mách bảo hôn sự này đã mười phần chắc
chín. Thật là “Đi mòn giầy sắt tìm không thấy, chẳng tốn công phu lại
tìm ra”. Không ngờ hôn sự của con gái lại có manh mối từ sá