
tiến lên nói: “Cung tiểu thư không có việc gì là tốt rồi.”
Cung phu nhân không biết người thứ nhất giải cứu Cung Khanh là người thanh
niên đeo mặt nạ trừ tà, chỉ cho rằng Nhạc Lỗi là ân nhân duy nhất, vội
cảm ơn Nhạc Lỗi.
Cung Cẩm Lan cũng khom người cảm tạ: “Tối nay thật sự đa tạ Nhạc Tướng quân.”
Nhạc Lỗi có chút bối rối, “Cung Thượng thư khách khí, bảo vệ kinh đô an toàn vốn là chức trách của cấm quân thập lục vệ.”
Cung Cẩm Lan lại thi lễ với Độc Cô Đạc: “Tối nay đa tạ Hầu gia hỗ trợ, tiểu
nữ mới có thể bình yên vô sự. Ngày mai Cung mỗ xin tới phủ bái tạ.”
Cung phu nhân lại tức giận nói: “Hôm nay nếu không phải bị Hầu gia bám theo
đã không có chuyện kinh hãi này, chuyện này nếu truyền ra sẽ tổn hại tới danh tiết Khanh nhi, mong rằng Hầu gia giữ bí mật.”
Độc Cô Đạc ngượng ngùng nói: “Chuyện đấy… tất nhiên, chúng ta sẽ không tiết lộ.”
“Mời Hầu gia về.” Cung phu nhân rất giận Độc Cô Đạc, nếu không phải nể hắn là cháu rể tương lai thì đã trở mặt rồi.
Độc Cô Đạc không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng cáo từ.
Lòng hắn đang hối hận phi thường, nếu lúc đấy cùng Nhạc Lỗi đi tìm Cung Khanh, công lao anh hùng cứu mỹ nhân hắn đã có phần.
Đã là nửa đêm, du khách thưa thớt hơn rất nhiều. Trăng tròn tỏa ánh sáng mờ ảo như sương mù.
Độc Cô Đạc si ngốc thở dài: “Thật đẹp, danh bất hư truyền.”
Nhạc Lỗi thấy thế đoán ra vài phần tâm tư Độc Cô Đạc, dừng một chút nói:
“Nàng được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, hôm nay còn chưa
đính hôn, nghe nói để chờ sang năm tuyển Thái Tử phi.”
Độc Cô Đạc ngây ngốc, không biết xấu hổ nói: “Bổn Hầu gia cũng là nhân tài
vượt trội, văn thao võ lược. Gia thế địa vị có chỗ nào thua kém Đông
Cung.”
Gia thế địa vị có cao đến đâu thì cũng so thế nào được với Đông Cung? Kể cả đó là biểu ca của ngươi. Nhạc Lỗi thoáng cười khổ.
Cung phu nhân tiễn khách xong, mới hỏi nhỏ nữ nhi: “Có kẻ nào …”
“Không có.” Cung Khanh tất nhiên biết mẫu thân muốn hỏi gì, vì sợ bà lo lắng, nàng bèn giấu việc Khố Địch phi lễ.
Cung phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói với Cung Cẩm Lan : “Tối nay may mà có Nhạc Tướng quân, phải cảm ơn hắn thật tốt.”
Cung Cẩm Lan nói: “Ngày mai hạ triều ta sẽ mời hắn đến nhà ăn cơm, nàng chuẩn bị thêm một phần lễ vật.”
Cung phu nhân liền tán thưởng.
Cung Khanh về phòng, nha hoàn đã chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa
Cởi xiêm y, nhìn viên trân châu cuối cùng ở cổ áo, nàng lại nhớ đến người kia.
Hắn nói, sau này nhìn thấy viên chân trâu, lúc đấy sẽ cảm tạ hắn.
Ngâm chân trong nước ấm lại thấy cảm giác bàn tay hắn nắm chân nàng như vẫn lưu lại.
Liệu hắn có cầm viên trân châu kia đến tìm nàng không? Nên cảm tạ thế nào?
Nàng đột nhiên cảm giác tim đập loạn nhịp, mặt nóng bừng như gió xuân thổi qua.
Hôm sau, Cung Cẩm Lan hạ triều mời Nhạc Lỗi Độc Cô Đạc đến nhà làm khách, tạ ơn đã cứu con gái đêm qua.
Cung phu nhân vốn không muốn mời Độc Cô Đạc, nhưng hắn lại biết chuyện, cần
bịt miệng hắn, tránh việc hắn tiết lộ ra ngoài, tổn hại danh tiết con
gái, vì thế không thể không mời.
Sáng sớm Cung phu nhân đã dặn nhà bếp chuẩn bị tiệc rượu thịnh soạn, lại vào phòng cất đồ, định chọn một món lễ vật tặng Nhạc Lỗi.
Chọn tới chọn lui hoa cả mắt, bà buồn bực nói: “Rốt cuộc tặng gì mới tốt, tặng vàng bạc thật quá thô tục.”
Cung Khanh giật mình, người kia cũng nói như vậy, nói tặng tiền thô tục,
muốn nàng cảm tạ bằng một giai thoại phong lưu. Nhớ lại tình huống đêm
đó, nàng lại đỏ mặt.
Cung phu nhân thấy con gái không nói tiếng nào, quay đầu nhìn không hỏi sợ run.
Đây rõ ràng là vẻ mặt thiếu nữ tương tư, không lẽ con gái rung động với ân nhân cứu mạng Nhạc Lỗi?
Cung phu nhân hiểu lầm đối tượng khiến Cung Khanh đỏ mặt, nghĩ kĩ lại, Nhạc
Lỗi kia tướng mạo oai hùng bất phàm, chức quan cũng không thấp, chỉ
không biết gia cảnh như thế nào, đợi lát nữa vừa ăn vừa hỏi.
Do dự một hồi lâu, rốt cục bà chọn một tờ thư pháp của Mễ Phất.
“Mẫu thân tặng thứ này sao?” Cung Khanh cảm thấy bảo kiếm tặng anh hùng vẫn
tốt hơn. Nhưng phụ thân là quan văn, trong nhà không có những thứ như
bảo kiếm bảo đao.
“Nhạc Tướng quân tuy là võ tướng nhưng lại là nho tướng, chữ của Mễ Phất
cuồng thảo rất giống công phu của hắn. Con không được chứng kiến công
phu vượt nóc băng tường của hắn tuấn dật phóng khoáng đến mức nào.”
Cung phu nhân hai mắt lấp lánh, rất có dáng vẻ thiếu nữ ngưỡng mộ đại hiệp.
Cung Khanh cười phì, may mà phụ thân không thấy dáng vẻ háo sắc này, không nhất định sẽ đau thương đến chết.
Hai người ra khỏi phòng cất đồ, Cung Khanh nói khẽ: “Mẫu thân, hôm qua biểu tỷ nói với con một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hoàng hậu dự định chọn mấy tiểu thư chưa lập gia đình vào cung làm hội hoa cùng công chúa. Kỳ thật là để chọn Thái tử phi.”
Cung phu nhân ngẩn ra, “Liệu có con không?”
Cung Khanh bất đắc dĩ xoa mi tâm: “Theo địa vị của phụ thân và cậu, con đoán là có. Vì thế con lên kế hoạch từ hôm nay sẽ bệnh liệt giường. Trùng
hợp là hôm qua gặp chuyện kinh hãi, hôm nay ngã bệnh cũng là thuận lý
thành chương, đợi lát nữa Độc Cô Đạc đến, mẫu thân lựa lúc nói con đã
ng