Mỹ Nhân Gặp Hổ

Mỹ Nhân Gặp Hổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322755

Bình chọn: 9.00/10/275 lượt.

ôn nhất định sẽ nóng lòng mong

chờ hắn, chẳng may đã qua một ngày, thì Phiến Ngôn đã chờ hắn cả một

năm!

Hắn bức thiết muốn biết mình đã hôn mê bao lâu, thời gian trôi qua

từng giây từng phút, lòng hắn càng lúc càng hoảng loạn, càng lúc càng

khủng hoảng, hắn nôn nóng đi đi lại lại kéo theo xích sắt ở trong lồng,

xích sắt bị va quẹt tạo ra tiếng vang rất lớn, âm thanh đó làm ruột gan

người ta rối bời trong căn phòng ngọc.

Cửa phòng bỗng từ từ mở ra, hắn thấy Bích Thủy tiên tử đang cầm một

cái chậu bạc đi về phía hắn, trong chậu bạc là nước trong suốt.

“Ngươi đã tỉnh rồi à? Uống nước đi.” Bích Thủy tiên tử đưa chậu bạc vào trong lồng.

“Ta đã hôn mê bao lâu?” Hắn nóng vội quát hỏi.

“Bốn ngày.” Bích Thủy bất đắc dĩ nhìn hắn.

Trong đầu Linh Lệ thoáng chốc trống rỗng.

Bốn ngày! Không ngờ đã là bốn ngày! Nói cách khác, Phiến Ngôn đã đợi hắn ước chừng bốn năm rồi!

Hắn khiếp sợ đến mức sắp phát cuồng, xúc động nhào tới thanh chắn của cái lồng.

“Thả ta ra ngoài!” Hắn gào thét, vươn tay ra ngoài lồng muốn bắt lấy Bích Thủy.

“Ta đã cảnh cáo ngươi, là ngươi không nghe khuyên bảo.” Bích Thủy lùi ra sau, tránh móng vuốt của hắn.

Linh Lệ mất đi lý trí. Hắn đập phá rung chuyển cái lồng, lấy thân va chạm vào lồng.

“Ngươi đừng lãng phí sức lực, vô dụng thôi.” Bích Thủy thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Linh Lệ nhìn cửa phòng đóng lại một lần nữa, không khí như ngưng kết, toàn thân hắn cũng tê dại không thể nhúc nhích.

Trải qua bốn năm, không biết Phiến Ngôn đã biến thành bộ dáng gì?

Nàng từ nhỏ đến lớn vẫn rất ỷ lại vào hắn, đột nhiên mất hắn bốn năm,

hắn không biết trong lòng nàng sẽ khổ sở thế nào, mà thân thể của nàng

lại không biết đã bị ốm đau tra tấn tới mức nào, càng đáng sợ là, nàng

cũng sắp mười tám tuổi!

Trong chớp mắt, Thu Phiến Ngôn sẽ kết thúc cuộc sống, nàng lại quên

hắn sạch sẽ một lần nữa, lại luân hồi chuyển sinh một lần nữa, đổi một

cái tên khác, sau đó đau khổ đáng sợ lại đến.

Trong căn phòng ngọc trống trải này, hắn bị nhốt trong lồng sắt, hắn

cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và vô lực, chỉ có thể không ngừng cắn nuốt

nỗi đau trong bóng đêm, hò hét, giãy giụa, không có cách gì.

Hắn suy sụp tê liệt ngã xuống, cảm thấy thời gian tựa như đống cát

nóng bỏng trên sa mạc, chà sát, ngấm vào da thịt hắn, đốt nóng máu thịt

của hắn, lọt vào xương tủy của hắn, nếu bây giờ có trận gió thổi tới,

nhất định sẽ thổi tán thân thể hắn, hóa thành bột phấn.

Hắn sẽ mất đi Thu Phiến Ngôn, hắn nhất định sẽ mất nàng……

Cửa phòng được mở ra không tiếng động, Vân Thanh đồng tử đi đến, tay

cầm cái chậu bạc, trong chậu có rất nhiều trái cây, cậu thấy Linh Lệ nằm gục xuống, ánh mắt tan rã, chậu nước ngày trước Bích Thủy đưa vào vẫn

chứa đầy nước không hề động tới.

“Tại sao một ngụm nước ngươi cũng chưa uống?” Vân Thanh ngồi xổm

xuống ở ngoài lồng, nhìn Linh Lệ. “Nhiều ngày ở thiên giới chắc ngươi

cũng đói bụng rồi, nhưng Linh Chi cung không thể sát sinh, nên không có

thịt cho ngươi, ngươi chịu khó ăn chút trái cây đi.”

“Ta có thể ăn ngươi.” Linh Lệ cáu kỉnh khàn giọng nói. Bị nhốt uể oải và tuyệt vọng làm cho lòng hắn chỉ có phẫn hận.

“Ta không có hứng thú làm chuyện vĩ đại dấn thân vào miệng hổ.” Vân Thanh mang vẻ có lỗi nhún nhún vai.

“Cho nên ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là tiểu đồng bé nhỏ!” Hắn tức giận trào phúng.

“Ngươi ấy, trước tiên hãy nghĩ đến tình cảm của mình đi! Tu luyện

ngàn năm mà kết cục lại như bây giờ, vậy mà còn châm chọc ta?” Vân Thanh không cam lòng yếu thế.

Linh Lệ không nổi cơn tức giận, hắn đã có thể bình tĩnh nhìn sự thật này.

“Nương nương bỏ tù ta thì được ích lợi gì? Sao không giết ta đi, giết không còn một mảnh.”

“Nương nương sẽ không sát sinh.” Vân Thanh khẽ nhíu mày.

“Cho nên bà ta để mặc ta chết đói, sẽ không liên quan gì đến bà ta

đúng không?” Linh Lệ cười lạnh. “Toàn Cơ nương nương là người tàn khốc

nhất ta từng gặp trong cả ngàn năm ta sống, dưới cái mặt từ bi cất giấu

lòng dạ ngoan độc.”

Tuy rằng Vân Thanh cũng không hiểu dụng ý thật sự của nương nương,

nhưng cũng thấy nương nương trừng phạt Linh Lệ và Xá Nguyệt quá vô tình

nghiêm khắc, nhưng đứng trên lập trường, đương nhiên cậu vẫn đứng về

phía nương nương.

“Sao ngươi không nghĩ lại xem mình đã làm cái gì? Nếu ngươi không làm xằng làm bậy, nương nương cũng sẽ không đối phó với ngươi như vậy. Lúc

ngươi đánh gãy gân cốt của ba huynh muội chúng ta, sao ngươi không thấy

mình thực tàn khốc với chúng ta? May mắn nương nương dùng pháp lực chữa

trị cho chúng ta, bằng không lúc này ai tới đưa nước cho ngươi.”

“Đó là vì các ngươi quá yếu.” Hắn cũng chỉ ngăn cản mà thôi, căn bản còn không ra tay công kích.

“Vâng vâng, ngươi mạnh nhất, mạnh đến mức biến thành hổ bị nhốt trong lồng!” Vân Thanh hừ một tiếng.

Linh Lệ không muốn tiếp tục đấu võ mồm với cậu.

“Ta hỏi ngươi, nương nương phải thế nào mới bằng lòng tha thứ cho Xá

Nguyệt?” Khí phách kiêu ngạo trên mặt hắn đã biến mất, chỉ còn lại biểu

tình bi thương, bất lực nhưng rất ngoan cố của dã thú.

“Không biết. Năm ngày nay tâm tình nương nương không


80s toys - Atari. I still have