Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mua Phu

Mua Phu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322621

Bình chọn: 9.5.00/10/262 lượt.

i vô cùng ngọt ngào trên vai mình. “Ngươi tự tay may sao?”

“Đúng vậy. Kiểu dáng đều là nhà đại tẩu

Chúc gia giúp ta thiết kế. Ngày thường có biết khâu vá chút đỉnh, nhưng

may quần áo thì quả thật là chưa làm bao giờ. Toàn bộ đều nhờ cả vào

nàng ấy. Vừa học vừa làm cho nên động tác hơi chậm. Ngươi đừng ghét bỏ.” Vốn muốn may một bộ mặc xuân, nhưng lúc này đã gần hết mùa hè luôn rồi.

Ghét bỏ? Sao thế được!

“Thời gian trước ngươi cứ đi đâu không

thấy bóng dáng, chính là vội đi làm cái này?” Hắn dè dặt cẩn trọng cởi

bộ đồ mới ra, lại cẩn thận gấp lại, cất vào ngăn tủ.

“Đúng vậy! Mấy ngày nữa Đại Ngưu ca thành thân rồi, vừa vặn may xong cho ngươi có bộ quần áo mới mà mặc.”

“Ta cho rằng, ngươi đến chỗ Tôn tú tài.”

“Không phải mà!” Nàng la to kêu oan. “Ta đã nói sẽ nghe lời ngươi, ngươi muốn ta không đi, ta sẽ không đi nữa!”

Giấu diếm tung tích chính là muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ. Xem kìa, không phải hắn đang rất vui vẻ đó sao?

Tuy rằng tính tình của hắn trầm ổn,

không bộc lộ cảm xúc quá mãnh liệt, nhưng hai con mắt đen nhánh đều đang tỏa sáng. Nàng biết là hắn thật sự đang rất vui vẻ.

Lúc đầu khi mua vải, tính mua cho Linh

Nhi nhưng rồi nghĩ đến mình cũng không cho hắn được thứ gì tốt, khiến

hắn cứ phải chịu thiệt thòi hoài. Mặc tới mặc lui vẫn là mấy bộ đồ cũ do cha nàng để lại. Khâu khâu vá vá, sửa đi sửa lại cũng không có bộ nào

mặc vừa người, cũng không có bộ nào chân chính thuộc về của riêng hắn.

Trong đầu liền nảy ra ý định, muốn vì hắn làm mấy bộ đồ mới, sủng sủng

hắn.

Về sau lại nảy sinh nhiều chuyện, tiến độ cứ bị trì hoãn.

Mãi đến sau này, xảy ra chuyện với Tôn

tú tài, sau cái ngày mưa tầm tã ấy, trông thấy hắn quần áo ướt đẫm mà

vẫn toàn tâm toàn ý chiếu cố nàng an ổn yên tĩnh, nàng bỗng nhiên cảm

thấy rất khó chịu. Nàng đã quá bạc đãi hắn rồi.

Hắn một lòng vì nàng, còn nàng lại vì chuyện của người khác mà bỏ quên hắn.

Lập tức, nàng liền quyết định phải mau

chóng đẩy nhanh tốc độ, may cho xong quần áo mới. Bất cứ chuyện gì, dù

to lớn cỡ nào cũng không trọng yếu bằng hắn.

Nàng dựa hẳn người vào, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn làm nũng. “Nhận quà bồi tội của ta nhé, đừng giận nữa?”

Hắn rút tay ra, cẩn thủ lễ giáo kéo dài khoảng cách một cánh tay. “Ta vốn không hề tức giận.”

Cái giọng gắt gỏng hung dữ với nàng hồi trước, chẳng lẽ là tạp âm sao?

Nàng tỏ vẻ ‘Hóa ra ngươi cũng biết nói dối không chớp mắt’ Vẻ mặt kinh ngạc, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn tằng hắng vài tiếng, có hơi chột dạ, bèn nói lảng sang chuyện khác. “Làm sao ngươi biết vóc người của ta?”

Có thấy nàng đo đạc hồi nào đâu, sao có thể may vừa vặn như vậy nhỉ?

“Đo thì biết thôi!”

“Khi nào?”

“Ngươi quên rồi à? Ngày ấy ở trong phòng bếp, ta ôm, nên đo được…”

Hắn vội vàng nhanh tay che miệng nàng

lại. “Đừng nói bậy.” Lời nói này quá ái muội đi. Nếu lơ đãng bị người ta nghe được, danh tiết của nàng, bộ không cần nữa sao?

Chậc, có vậy mà cũng đỏ mặt? Mục Hướng Vũ nhún nhún vai. “Tự mình thích hỏi, lại không cho người ta nói.” Khó hầu hạ quá đó.

Hắn bỗng nhiên đau đầu nhớ tới…

“Ngươi làm sao nói với người ta?” Đại

tẩu Chúc gia thay nàng vẽ mẫu thiết kế, tất nhiên muốn biết to nhỏ bao

nhiêu mới vẽ được. Tính tình nàng rất kỳ cục, cái gì nên nói, cái gì

không nên nói cũng nói toạc cả ra.

“Thắt lưng sao? Ta ôm hết đại khái to

chừng này, cứ vẽ theo thế này là được… Sau đó đến cánh tay, để cạnh bên

thì không ngờ tay áo lại dài đến đầu ngón tay của ta. Bề ngang thì rộng

hơn ta một ngang tay. Chiều cao, đại khái là…”

Hắn biết rồi!

Nàng cứ nói thẳng một lèo, hắn nghe được lại yêu thích đến mức hai gò má nóng rát như bị nung đỏ, hoàn toàn

không dám tưởng tượng xem người ta nghe được sẽ nghĩ thế nào nữa.

Bây giờ mới đi ngăn cản nàng thì có ích

gì đây? Mất bò mới lo làm chuồng… Rào thế nào thì bò cũng đã chạy mất

hơn phân nửa từ lâu rồi…

Hắn thấy tổn thất thảm trọng, không nói gì, thôi thì đành không nói gì vậy.

———– *** ———–

Ngày đó, nhà Ngưu thẩm rước nàng dâu mới, bọn họ cùng nhau đến chúc mừng… Hắn mặc bộ đồ mới do chính tay nàng may cho.

“Ôi? Tiểu Mục Tử hôm nay đẹp trai quá đi, khác hẳn ngày thường nha.”

Nàng khen lung tung, mọi người cũng theo nàng khen loạn…Cũng thế, hắn sớm đã tuyệt vọng vì không sửa lại cho đúng.

“Ây da, quần áo mới đúng không? Mua ở đâu vậy?”

“Cũng đúng nha, đẹp mắt cực kỳ.”

Ngay cả Ngưu đại ca cũng chế nhạo hắn. “Rốt cuộc ngươi cưới vợ hay là ta cưới vợ đây? Ăn mặc còn nổi hơn cả ta nữa.”

Này… mọi người hẹn nhau tập trung hỏa lực bắn phá hắn sao?

Người kia ở bên cạnh có vẻ rất ưng ý,

phủi phủi quần áo hắn. “Lần đầu may quần áo mà đã có được thành tích thế này, ta thật sự có tuệ căn*. Lần khác sẽ may cho ngươi thêm mấy bộ nữa.”

Rồi sau đó là đại tẩu Chúc gia nhìn hắn

đánh giá cao thấp một phen, ý tứ đầy hàm xúc, chế nhạo: “Không sai, rất

vừa người, cũng không uổng công Tiểu Vũ Nhi ở chỗ ta học hành mấy tháng

trời.”

Lỗ tai hắn lại được dịp nóng bừng. Mục

Hướng Vũ nghe vậy nhăn mũi, trả lời: “Không cần cường điệu, mấy tháng

đâu, ta biết ta đã ở chỗ ngươi rất lâ