
ũng không tệ."
Kịch nói? Từ Nghi khẽ trầm ngâm: "Ý kiến không tồi, nhưng có đủ thời gian không?"
"Vậy thì rút ngắn thời gian lại, nửa giờ là đủ. Bây giờ không phải là cái gì cũng dạy bỏ túi sao? Chúng ta sẽ dùng kịch bản bỏ túi." (Chẳng biết bỏ túi là gì nữa @@)
"Cũng được." Từ Nghi gật đầu một cái, "Nội dung sẽ thể hiện những ý tưởng mới, nếu nội dung về lịch sử hay lịch sử quân đội chắc các chiến sĩ đều không thích, vậy sáng tác một đề tài mới đi."
Trình Miễn thuận nước đẩy thuyền: "Vậy giao toàn quyền cho cậu phụ trách nhé."
Chỉ đạo viên Từ mỉm cười: "Cậu dự định như thế từ trước rồi phải không? Mình với cậu đều xuất thân nhà binh, cậu không viết được chẳng lẽ mình viết được? Mình có thể chịu trách nhiệm ghi chép, công việc của đoàn kịch, giám giám sát cái gì cũng được, viết kịch bản truyện thì cậu tìm người khác đi." Thấy Trình Miễn muốn nói gì đó, anh vội ngăn lại, "Được rồi, mình sẽ chờ cậu ở cuộc họp, mình đi trước đây."
Trình Miễn thấy không ngăn được anh, trực tiếp mắng chỉ đạo viên Từ một câu: "Lợi cho cậu quá nhỉ?"
Mắng thì mắng, vẫn còn ít chuyện phiền toái cần phải giải quyết.
Trình Miễn nheo mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ở trong đầu tính toán một chút, mở điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Hà Tiêu. Bên kia Hà Tiêu đang trên đường về nhà, nhận được điện thoại nghe anh nói xong, không nhịn được kinh ngạc hỏi ngược lại: "Anh muốn em viết kịch bản sao? Em không làm được đâu?"
Trình Miễn đút tay vào túi quần, nghiêng người dựa vào cửa sổ: "Đừng khiêm tốn. Trước kia em làm bài tập ở nhà anh, anh không chỉ một lần nghe giáo sư Triệu khen em viết văn rất hay."
"Đó là viết văn, nó có giống với kịch bản đâu? Anh đừng có ngốc."
Nghe giọng nói của cô, Trình Miễn không nhịn được cười: "Không nói đùa mà, anh tin tưởng em, Tiếu Tiếu."
Xuống xe buýt, ngay lập tức xung quanh an tĩnh lại, Hà Tiêu cẩn thận suy nghĩ một chút: "Nhưng em phải viết cái gì hả?"
"Tùy em." Chỉ sợ có người không kiên nhẫn, nên liên trưởng Trình yêu cầu hết sức phóng khoáng.
Hà Tiêu do dự một chút: "Anh để em suy nghĩ một chút."
Cúp điện thoại, Hà Tiêu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện này .
Đúng là Trình Miễn nói không sai, tài văn chương của cô không tồi, từ tiểu học đến lớp mười một trung học, văn của cô trở thành văn mẫu không biết bao nhiêu lần, lên đến đại học, cũng từng viết tiểu phẩm cho hoạt động của lớp, đã từng viết bản thảo. Tuy nhiên đây là chuyện lâu lắm rồi, bây giờ muốn cô cầm bút viết, quả thật có chút khó khăn.
Ăn xong cơm tối, sau khi giúp lão Hà rửa chén xong, Hà Tiêu nhanh chóng chui về phòng, bắt đầu "sáng tác". Đầu tiên lên mạng tìm mấy kịch bản mẫu, bài nào bài nấy đều có cùng nội dung , chẳng có gì mới mẻ cả.
Đóng trang web, Hà Tiêu nhìn phía máy vi tính ngẩn người, trong đầu là một mảnh trống không. Chợt điện thoại để ở bên cạnh vang lên, Hà Tiêu cầm lấy rồi đọc, là tin nhắn rác, để điện thoại di động sang bên cạnh, cô đi tới máy đun nước gần đó rót cho mình một cốc nước, đang uống nước thì trong đầu thoáng qua một ý tưởng.
Hà Tiêu đứng bất động tại chỗ, chờ bản thân nhớ rõ được ý tưởng, thì nhanh chóng ngồi trước máy vi tính, lách cách gõ bàn phím. Thỉnh thoảng dừng lại để suy nghĩ một chút, rồi lại nhanh chóng tiếp tục, sau một tiếng gõ gõ cô đã nhanh chóng viết được hai tờ.
Rút gọn ra dàn ý, Hà Tiêu lấy điện thoại di động nhắn tin cho Trình Miễn. Sau khoảng nửa tiếng chờ đợi, bên kia mới có tin nhắn trả lời: "Đang đi họp ở sư bộ, xem qua dàn ý, anh và chỉ đạo viên Từ đều cho rằng nội dung rất độc đáo và thú vị, mới lạ mà không bị cứng nhắc. Đặc biệt có ý kiến muốn nhắn nhủ tới tổ chức: Hãy cố gắng hơn nữa nha!"
Đọc xong cái tin nhắn này, ngay lập tức Hà Tiêu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của liên trưởng nào đó khi viết ra những chữ này, quyết định nhắn lại hai chữ: "Biến đi."
Sau khoảng hai ngày miệt mài, Hà Tiêu đã viết xong ý chính của kịch bản, sau đó gởi tin nhắn cho Trình Miễn: kịch bản viết khá ổn rồi, bao giờ thì anh xem được, cho chút ý kiến.
Bên kia hồi âm: mười giờ sáng, em chờ anh ở cửa chúng cư nhé.
Hà Tiêu xem đồng hồ, bây giờ là tám giờ sáng. Bên ngoài nhà cực kì yên tĩnh, lão Hà đã đi ra ngoài với bà Điền, trong nhà chỉ còn một mình cô, haizz, Hà Tiêu cảm thấy may mắn, cúi đầu trả lời Trình Miễn: được, em chờ anh.
Thật ra tối hôm qua Trình Miễn đã xin nghỉ về nhà, do thời gian quá muộn nên chưa gặp Hà Tiêu. Sáng nay dậy cực kì sớm, bữa sáng cũng không ăn định ra khỏi nhà luôn, nên bị giáo sư Triệu thô lỗ lôi đến bàn ăn. Tranh thủ lúc anh ăn điểm tâm thì ném cho anh một chiếc chìa khóa xe.
Trình Miễn có chút kinh ngạc nhìn mẹ mình: "Gì vậy ạ?"
"Xe của ba con ở nhà đó, có phải con có chuyện đặc biệt cần dùng xe không, lấy xe đi đi."
Trình Miễn cầm chìa khóa xe, không nín được cười: "Mẹ, ngài biết rõ con sáng sớm ra ngoài để gặp Hà Tiêu rồi à?"
Thấy tâm ý của mình bị cười nhạo, Giáo sư Triệu thẹn quá hóa giận: "Cầm đồ rồi mau cút đi cho mẹ."
Trình Miễn ôm Giáo sư Triệu một cái rồi chạy bộ đến nhà để xe trong viện. Vào bên trong thi đột nhiên dừng