
lại trước một chiếc việt dã màu đen, khiêm tốn lại không thiếu khí phách, so sánh với chiếc xe Jeep của lão Chu, chiếc xe trước mắt này có cấp bặc hơn hẳn. Ngay lập tức Trình Miễn có thể hiểu dụng ý của Giáo sư Triệu, lái xe này ra ngoài, tăng thể diện nha!
Tùy tiện mở cửa xe, Trình Miễn chính thức khởi hành, không bao lâu thì đến cửa tiểu khu nhà Hà Tiêu. Nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ.
Vẫn có chút nóng lòng. Trình Miễn than nhỏ một tiếng, lấy điện thoại di động ra vội vàng gọi điện thoại cho Hà Tiêu, nhưng khi anh vừa nhập xong số điện thoại thì thấy ở bên ngoài có người gõ cửa sổ xe. Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy hai người khiến anh ngồi nghiêm chỉnh lại theo bản năng.
Bởi vì hai người ở ngoài xe của chính là cha mẹ của Hà Tiêu—— Hà Húc Đông và Điền Anh.
Trình Miễn tắt điện thoại di động, lập tức xuống xe. Nhanh chóng sửa sang lại trang phục, anh hắng giọng chào hỏi Hà Húc Đông và Điền Anh: "Chào bác trai bác gái, cháu là Trình Miễn ."
Lão Hà ồ một tiếng, hả hê nói với Điền Anh: "Bà xem, tôi không hề nói sai, chàng trai này chính là Trình Miễn. Mặc dù mấy năm rồi không gặp, nhưng vẫn có thể nhận ra được."
Bà Điền đẩy kính mắt trên mũi một cái, tỉ mỉ quan sát Trình Miễn một lúc, thấy anh hơi khẩn trương. Sau đưa giỏ thức ăn cho Hà Húc Đông, nói với ông: "Lão Hà, ông đi chỗ khác đi một lúc đi, tôi nói chuyện với cậu ta một chút."
Nghe vậy, Trình Miễn và lão Hà đều sửng sốt.
Lão Hà đưa mắt ra hiệu cho bà, để bà đừng làm loạn. Bà Điền giả vờ tức giận đẩy lão Hà, sau đó lại dặn dò, "Bảo ông đi thì đi đi, đừng vội lên lầu."
Trình Miễn hiểu ngay lập tức, nhìn bóng lưng lão Hà biến mất ở đầu hành lang, anh Tiếu Tiếu với Điền Anh, lễ phép hỏi: "Bác gái, chúng ta đi đâu nói chuyện ạ?"
Điền Anh nhìn anh một cái: "đi tới phía trước một đoạn thôi."
Trình Miễn mời Điền Anh lên xe, lái xe đến một gốc cây to cách chung cư khoảng 100m thì dừng lại, tắt máy. Điền Anh ngồi ghế bên cạnh tài xế, thỉnh thoảng quan sát anh, nhất là bộ quân trang của anh.
"Dì nhớ năm ấy khi ba Tiếu Tiếu chuyển nghề, con mới đi học ở trường quân sự? Hiện tại, mới bảy tám năm thôi mà đã là Thượng úy rồi. Con từ đơn vị công tác đến đây à?"
"Bây giờ con là liên trưởng của doanh trinh sát ở quân khu B thuộc binh đoàn T. Đang ở ngoại ô thành phố B, đi xe mất khoảng hai giờ đồng hồ ạ."
"Vậy cũng không xa lắm." Điền Anh điều chỉnh tư thế ngồi, "Nhiều năm không gặp, thật vất vả hôm nay mới gặp lại con, dì nên nói chuyện vui vẻ với con. Nhưng mà Trình Miễn à ——" bà nhìn anh, "Dì không làm như thế được."
"Không sao ạ." Nét mặt Trình Miễn bình tĩnh và ôn hòa, giống như biết trước bà muốn nói gì, "Có chuyện gì dì cứ nói đi ạ.”
Không hiểu sao, nhìn anh, Điền Anh lại cảm thấy không nói ra nổi. Chuẩn bị thật lâu, bà mới chậm rãi mở miệng: "Trình Miễn, dì không đồng ý con và Tiếu Tiếu ở chung một chỗ. Làm bạn bè thì có thể, nhưng đi xa hơn, dì không thể đồng ý."
Trình Miễn im lặng một lúc, rồi sau đó lại nhỏ giọng hỏi: "Tại sao ạ?"
"Bởi vì dì chỉ có Tiếu Tiếu là con gái duy nhất, dì không muốn, cũng không thể nhìn nó chịu khổ sở."
Trình Miễn nhìn thẳng về phía trước, hai tay đặt ở đầu gối chậm rãi nắm chặt: "Dì, con sẽ không như vậy."
"Đừng nói sớm như vậy. Về sau nó có chịu uất ức hay không, không phải do con làm chủ. Đừng quên, con còn khoác trên mình một bộ quân trang!"
Nghe được câu này, Trình Miễn có chút kinh ngạc: "Dì phản đối con, bởi vì con là một quân nhân sao?"
"Không sai." Nét mặt Điền Anh rất nghiêm túc, "Dì không muốn con gái của mình làm quân tẩu, nếu có thể, dì hi vọng nó sẽ cách xa chỗ đó."
Trình Miễn cảm thấy khó hiểu: "Dì ——"
"Dì biết con không hiểu lí do." Điền Anh cắt đứt lời của anh, "Từ nhỏ con đã lớn lên ở đại viện bộ đội, lại là con trai, có thể con không thể hiểu được. Nhưng con hỏi mẹ con xem, bà ấy có thể hiểu rõ được tất cả ."
"Con chưa từng nghe thấy mẹ con oán trách gì cả."
"Đó là do mẹ con hiền lành. Mấy năm ở cùng đại viện, dì rất khâm phục bà ấy, có lúc nghe bà ấy nói chuyện, cũng rất hâm mộ. Từ khi còn bé điều kiện gia đình con đã tốt, mẹ con cũng không quá vất vả khi chăm sóc con, không giống như dì, khi bác Hà của con phục vụ quân đội ở bên ngoài, dì chỉ có thể chăm sóc Tiếu Tiếu một mình, thời gian đáng buồn đó, dì thật sự không muốn nhớ lại."
"Dì, con hiểu ý của dì." Trình Miễn nói, "Chỉ là tình huống bây giờ không giống như trước, con tin tưởng, con sẽ không để Tiếu Tiếu chịu khổ như vậy."
"Bảo đảm không không có tác dụng chàng trai ạ." Điền Anh thở dài, "Bây giờ con ở thành phố B, nhưng nếu một ngày nào đó con phải chuyển đi thì sao? Tiếu Tiếu có muốn đi cùng với con hay không? Nếu như đồng ý thì công việc của nó sẽ như thế nào? Nó mang thai thì sẽ làm thế nào? Đứa bé xảy ra chuyện mà con không ở nhà, chúng ta lại không thể tới chăm sóc thì phải làm sao? Nếu như nó không đi cùng, các con cứ cách xa nhau như vậy à?"
Những câu hỏi đưa tới nhanh chóng, Trình Miễn không nhịn được phải im lặng.
"Đừng cảm thấy những chuyện này sẽ không xảy ra, con đang trong quân đội, nếu muốn lên trên, những