
này thế mà ân cần.”
Giang Hải Dương ở một bên tham gia náo nhiệt: “Chị dâu, đồ không thể ăn không, nếu không chị hát một bài cho chúng em nghe đi?”
Hà Tiêu trợn tròn mắt, giọng hát cô không hay. Dĩ nhiên Trình Miễn cũng biết, hơn nữa anh còn bao che khuyết điểm, đạp một cú bắt Giang Hải Dương trở về: “Tôi hát cho cậu nghe một khúc thế nào? Ba điều kỷ luật, tám mục chú ý (1)!”
(1): Còn có tên là “Hồng Quân Kỷ Luật Ca”
Lại là một trận cười vang.
Sắc trời dần dần tối xuống, Từ Nghi ôm áo măng tô tìm ghế ba người đi ngủ. Dựa theo quy định, anh và Trình Miễn phải thay phiên nhau trực ban. Trình Miễn đầu hôm, anh phụ trách sau nửa đêm. Bởi vì đi về phía bắc, nhiệt độ trong xe càng ngày càng thấp. Phía trên quy định, chuyến tàu không có máy sưởi, các chiến sĩ da dày thịt béo lại tinh lực mạnh mẽ, đương nhiên không sợ lạnh cóng. Hà Tiêu cũng không phải người yếu ớt, nhưng vào đêm nhiệt độ chợt giảm xuống, cô dần dần hơi không chống chịu được.
“Lạnh à?”
Một bàn tay ấm áp bỗng bao phủ tay cô, tim Hà Tiêu bỗng giật thót, rồi sau đó lắc đầu: “Không, không lạnh.”
“Tay cũng lạnh đến vậy còn không lạnh?” Trình Miễn đứng dậy lấy áo khoác măng tô chuyên dụng huấn luyện trong túi ra, để Hà Tiêu mặc vào. Hà Tiêu do dự rồi nhận lấy.
Chiếc áo của người hơn một mét tám bọc trên người cô hiện lên vẻ vô cùng to lớn. Hà Tiêu cảm giác cả người cũng rút vào bên trong. Cô cúi đầu nhìn mình không khỏi bật cười. Trình Miễn đang giúp cô cài lại nút áo, vừa ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, nụ cười nhẹ nhàng trong mắt Hà Tiêu vẫn chưa rút đi, ấm áp và sáng ngời.
Trong nháy mắt, hai người cũng dừng tại đó, dường như thời gian ngừng đọng. Cho đến khi một đoàn tàu chợt chạy qua ngoài cửa sổ, Hà Tiêu mới như bị đánh thức, dời đi ánh mắt cực kỳ nhanh. Trình Miễn vẫn còn duy trì tư thế khom lưng, anh nhìn xem bàn tay đang hẻ mở của mình, lắc đầu cười khẽ.
“Tiếu Tiếu, em biết anh đang nghĩ đến gì không?”
Trái tim Hà Tiêu đập hơi nhanh, cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ai đó đã trở về chỗ ngồi, mới hỏi giọng bình ổn rõ ràng: “Cái gì?”
“Anh nghĩ đến chuyện có một năm lúc em nghỉ đông, anh với em cùng đi đến đại viện cũ.” Trình Miễn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Hà Tiêu, rơi vào màn đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ. “Khi đó cũng lạnh như bây giờ, còn trút xuống bão tuyết, cũng là một chiếc xe màu xanh lục như vậy.”
Dĩ nhiên cô sẽ không quên.
Đó là lần đầu tiên cô nghe được tin tức đại viện cũ bị phá bỏ, vài buổi tối cũng ngủ không ngon giấc, ý nghĩ duy nhất chính là trở về nhìn một lần, bởi vì sau này có thể không nhìn thấy được nữa.
Tìm lão Hà chắc chắn không được, khi đó lão Hà dẫn theo lính của mình bận phóng hỏa tiễn ở khe núi. Bà Điền cảm thấy cô nhất định chưa tỉnh ngủ, cũng không để ý đến cô. Cho nên Hà Tiêu đành phải tìm Trình Miễn, khi đó bọn họ đã trở thành bạn bè rồi.
Lúc ấy Trình Miễn không nói hai lời đã đồng ý, còn thành công tìm ra giấy chứng nhận sĩ quan của Trình Kiến Minh cha anh, đến cửa bán vé trạm xe lửa quân nhân mua vé đến thành phố chỗ đại viện cũ. Thừa dịp người lớn hai nhà đều không chú ý đến, hai người thu dọn hành lý đơn giản chạy thẳng đến trạm xe lửa.
Hai người giống như chú chim non rời khỏi lồng tre, suốt quảng đường đi cũng vô cùng vui vẻ hưng phấn. Trò chuyện cả một đêm, gần rạng sáng mới ngủ. Kết quả là vui quá hóa buồn, đến khi Hà Tiêu tỉnh dậy phát hiện mình đã phát sốt.
Nhiệt độ lên cao đến bốn mươi độ, thân thể chút lạnh chút lại nóng. Lúc ấy Trình Miễn cũng hơi bối rối, xuống xe lại ôm cô đến bệnh viện gần đó, truyền vài bình nước biển nhiệt độ mới hạ xuống.
Hà Tiêu nhớ được khi ấy mình khó chịu khóc lóc, còn anh vẫn ôm cô, trong lúc thần trí cô mơ hồ không rõ còn dịu giọng dỗ dành cô. Thế là cô ngủ tiếp đi, đến khi cô tỉnh lại đã thấy lão Hà và Trình Kiến Minh. Chuyện đi đại viện cũ cứ thế ảm đạm rồi xóa bỏ, hai người cũng cảm thấy xấu hổ, sau này ai cũng không có nhắc đến nữa.
“Anh vẫn chưa hỏi em, sao bọn họ lại biết chúng ta đi đại viện cũ?” Trình Miễn hỏi.
“Em để lại tờ giấy cho ba mẹ em, sợ bọn họ lo lắng.” Nhớ đến khi đó, Hà Tiêu không khỏi hỏi thêm một câu, “Em cũng quên hỏi anh, sau khi trở về anh phải chịu hình phạt thế nào?”
Trình Miên gãi gãi tóc không được tự nhiên lắm: “Phạt thôi.” Trình Kiến Minh cho rằng anh lừa Hà Tiêu dẫn đi, phạt đứng kiểu lính cả đêm.
Hà Tiêu hơi ngạc nhiên: “Sao anh không nói cho bác Trình biết là em kêu anh dẫn em đi?”
“Tội danh đó có thể bị nghiêm trọng hơn.” Anh nói, “Trình phó tư lệnh từ nhỏ đã dạy làm đàn ông phải chịu trách nhiệm.”
Hà Tiêu suýt nữa hơi cảm động. Nhưng khi còn bé đã thường thấy bộ dáng anh bị Trình Kiến Minh phạt quá nhiều, tưởng tượng cảnh tượng hai người bọn họ không ai phục ai lại có chút buồn cười.
“Tiếu Tiếu.” Anh bỗng kêu nhũ dạnh của cô, lại cầm tay cô. Hà Tiêu muốn rút về theo bản năng, lại bị anh nắm thật chặt, năm ngón tay thu hẹp trong lòng bàn tay anh. Ánh mắt hai người cũng nhìn vào nơi hai tay nắm lấy, anh khẽ nói, “Nể tình từ nhỏ đến lớn anh cũng đều bắt xe cho em, em có thể tha thứ cho anh không?” Hà Tiêu hơi giật mìn