
là không bắt kịp xe.”
Đầu óc Hà Tiêu hỗn loạn đi theo anh, bọn họ đi một vòng lớn, đi qua một lối đi ngầm tương đối thưa người, đi đến sân ga. Thấy cách đó không xa có một đoàn xe đang chờ và binh lính ngồi đầy trên xe, Hà Tiêu hoảng sợ đứng yên.
Hóa ra chiếc xe trong miệng Trình Miễn chính là xe lửa quân sự đưa bọn họ đi huấn luyện dã ngoại ở Đông Bắc.
Sau khi khiếp sợ, Hà Tiêu cản Trình Miễn lại, hơi cúi đầu nói với anh: “Đây là xe lửa quân sự, sao em có thể ngồi được?”
“Không có gì đáng ngại.” Trình Miễn nhìn cô, ánh mắt đen láy mang theo một lớp tình cảm ấm áp thật mỏng: “Anh đã gọi hỏi thủ trưởng. Thủ trưởng nói không có vấn đề.”
Lời cũng đã nói đến nước này, Hà Tiêu cũng không cự tuyệt và già mồm nữa. Huống chi, cô cũng không được lựa chọn. Mấy người lính ngồi bên cửa sổ nhướng mắt dò xét thỉnh thoảng nhìn bọn họ vài lần khiến mặt cô hơi nóng rang.
“Đi thôi.” Cô nói khẽ với Trình Miễn.
Hai người một trước một sau lên xe.
Cả đoàn xe lửa quân sự chở đầy ắp binh lực, người ở mỗi toa xe không ít, nhưng thoạt nhìn cũng không chật chội. Hà Tiêu vừa xuất hiện ở cửa toa xe thì trong nháy mắt đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người đang ngồi.
Trình Miễn đứng đằng trước, đương chuẩn bị muốn giới thiệu Hà Tiêu với bọn họ thì một người đứng lên. Anh ta hắng giọng một cái, sau khi dẫn đến cái nhìn chăm chú của mọi người, anh ta vung tay lên nói: “Các đồng chí, tôi bắt nhịp nhé, tất cả mọi người nói theo, một… hai… ba…”
Các chiến sĩ cũng ngầm hiểu, cười hì hì đồng loạt hô lên: “Chào… chị… dâu!”
Nhất thời Hà Tiêu lúng túng không chịu được.
Trình Miễn tức cười, nén lại rồi khẽ quát lớn: “Giang Hải Dương, cậu bớt phát động quần chúng cho tôi, ngồi xuống!”
Mỗi một người đều có thể nhận ra tâm tình Đại đội trưởng của bọn họ rất tốt, cho nên câu “nghĩ một đằng nói một nẻo” cũng dẫn đến một trận xì xào. Còn Từ thư ký chuyên quản giáo dục tư tưởng lại vui vẻ ở một bên xem náo nhiệt, đợi mọi người náo loạn xong mới đưa tay lên trấn áp tượng trưng: “Được rồi, vui đùa đủ rồi, đừng gây ồn ào quá.”
Nhìn tất cả chuyện này, Hà Tiêu chỉ đành phải âm thầm thở dài trong lòng. Đoạn đường này của cô đã định trước sẽ không cô quạnh rồi.
Điểm xong nhân số, xe lửa quân sự chính thức lên đường.
Tinh thần các chiến sĩ đều hăng hái, cả đường ca hát vui vẻ. Hà Tiêu và hai lãnh đạo đại đội ngồi phía sau cùng, cũng cảm thấy thú vị.
“Uống nước đi.”
Một cái bình giữ ấm đặt trước mặt cô, Hà Tiêu nghiêng đầu nhìn Trình Miễn một chút, rồi mở nắp uống vài hớp. Trình Miễn nhìn trong mắt, khóe miệng không kiềm được nhoẻn lên.
Từ Nghi ngồi đối diện hai người hiếm khi nhìn thấy được Trình đại đội trưởng ngẩn ngơ, anh ta cười cười trong bụng, nói với Hà Tiêu: “Có phải cảm thấy trong xe rất ồn ào hay không? Đám chiến sĩ này cũng chỉ mới 19 20 tuổi, rất náo loạn.”
“Không sao, em cảm thấy rất tốt.”
Đúng lúc Trình Miễn giới thiệu với Hà Tiêu: “Đây là chỉ đạo viên đại đội, thư ký chi bộ bọn anh, đồng chí Từ Nghi.” Dừng một chút lại nói thêm một câu, “Người cộng tác tốt của anh.”
Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc thực hành chế độ quân chính thủ trưởng kép, điển hình chính là thiết lập hai cán bộ ở cấp đại đội gồm đại đội trưởng và chỉ đạo viên. Phân phối cụ thể thế nào hoàn toàn dựa vào cấp trên xử lý, may mắn một chút có thể sống chung hòa hợp, tất cả công việc đều làm tốt. Ngược lại thì dễ dàng xảy ra vấn đề. Trình Miễn và Từ Nghi thuộc về thành phần trước, bảng lý lịch của hai người cũng không khác nhau lắm, bằng tuổi nhau, lý lịch giống nhau, tính cách trong cương có nhu, cộng tác hai năm ít khi nào xảy ra mâu thuẫn.
Từ Nghi cười đưa tay: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Hà Tiêu cũng mỉm cười: “Em cũng nghe Điềm Điềm nhắc đến anh.”
Chử Điềm? Nhớ đến cô gái kia, Từ Nghi có chút nhức đầu: “Lần trước cô ấy đến quân đội, quả thật anh không có chiêu đãi tốt.”
“Cô ấy không thù dai, có điều…” Dừng một chút, Hà Tiêu nói, “Em còn chưa từng thấy cô ấy để ý ai đến như vậy.”
Từ Nghi cười cười, trong sự ôn hòa có chút chút bất đắc dĩ.
Trình Miễn vẫn không lên tiếng nhíu mày: “Được rồi, thấy sao tốt thì làm đi.”
Hà Tiêu hơi ngớ ra. Trong lòng lại có cảm giác áy náy khó hiểu.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Chẳng biết từ lúc nào tiếng ca trong xe đã ngừng. Các chiến sĩ tụm năm tụm ba lại với nhau, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức. Theo tốc độ của xe lửa quân sự, từ thành phố B đến Đông Bắc cần khoảng bốn mươi tiếng. Đây cũng là thời gian nhàn rỗi cuối củng của các chiến sĩ, một khi đến Đông Bắc thì huấn luyện dã ngoại khẩn trương, kích thích sẽ phải bắt đầu.
Đoạn đường này Hà Tiêu cũng có rất nhiều chuyện trải qua, xe lửa quân sự cũng không nấu cơm cung ứng, thức ăn của mọi người đều là quân đội phân phát. Còn chút thức ăn khác tự mang theo bên người thì theo nguyên tắc “chăm sóc gia quyến”, toàn bộ đều cho Hà Tiêu, cô nhìn “tâm ý” chất đầy bàn của các chiến sĩ, cảm động đến dở khóc dở cười. Tự mình giữ lại một chút, còn dư lại đều phân phát hết.
Trình Miễn đứng ở một bên, khẽ bật cười, nói thầm trong lòng: “Đám lính tồi