
đạo viên rất có nguyên tắc, không rảnh để ý đến tin nhắn tẻ nhạt thông thường, ngoại trừ lúc cần thiết mới trả lời. Tin tức Hà Tiêu xem mắt chính là Chử Điềm tiết lộ cho anh ta, sau đó lại giúp Trình Miễn bày mưu tính kế.
Để tỏ lòng cảm ơn, Trình Miễn thỏa mãn nguyện vọng của Chử Điềm, cố ý mời cô đến nơi đóng quân chơi một ngày. Chử Điềm vì thế kích động thật lâu, chủ nhật dậy thật sớm, chỉnh trang thỏa đáng liền đi đến quân đội. Có điều tại cửa nơi đóng quân phát hiện ra người đến đón cô chỉ là một binh sĩ bình thường, cũng không phải là Từ Nghi.
Chử Điềm ngơ ngác rồi hỏi người lính nhỏ: “Từ chỉ đạo viên của các người đâu?”
Người lính nhỏ dẫn cô đến ký túc xá của Từ Nghi, Chử Điềm vừa đẩy cửa ra nhìn, rõ ràng Từ Nghi ngồi ngay ngắn sau bàn, đang xem một quyển sách trong tay.
Chử Điềm ho nhẹ hai tiếng, cất giọng hỏi: “Chỉ đạo viên xem sách gì mà chăm chú thế?”
Từ Nghi hơi bất ngờ khi nhìn thấy Chử Điềm trong ký túc xá. Suy nghĩ chút lại hiểu ra, trong lòng thầm mắng Trình Miễn vài câu, trên mặt vẫn ung dung: “Xem bừa thôi.”
Thấy anh tiện tay đóng sách lại, Chử Điềm bĩu môi: “Chỉ đạo viên không nên xem thường quần chúng nhân dân nhé, tôi cũng từng đọc sách, nên có thể xem hiểu đó.”
Nói xong đưa tay sang lấy. Định thần nhìn lại trên bìa có ba chữ to: Trang giáp chiến.
Trong phút chốc Chử Điềm trợn tròn mắt.
Từ Nghi rót cho cô cốc nước, đánh giá nét mặt của cô, nói thản nhiên: “Buổi học chính trị tuần tới nói về phối hợp không địa (1), làm bài tập trước thôi.”
(1): Phối hợp không địa là đơn vị trên không và mặt đất dựa vào trinh sát của riêng mình phát hiện mục tiêu, sau đó hướng dẫn đội bạn tấn công. Ví như phát hiện được mục tiêu trên không, rồi hướng dẫn cho lực lượng phòng không mặt đất bắn hỏa tiễn tấn công. Hoặc đơn vị mặt đất dùng máy chỉ thị laser nhắm ngay mục tiêu, hướng dẫn không quân đánh bom công kích.
Chử Điềm nghe xong, mặt dày chịu khó xông lên: “Nếu là tuần tới vậy vẫn còn thời gian mà. Hôm nay chủ nhật chỉ đạo viên không nghỉ ngơi chút sao?”
Từ Nghi lắc đầu cười cười rồi nói: “Nhờ phúc của em, Trình đại đội trưởng ra ngoài giải quyết vấn đề cá nhân rồi, cho nên tôi phải ở đây giữ nhà.”
Chử Điềm hơi tức giận: “Vậy anh đi dạo nơi đóng quân với tôi một chút cũng không được sao?”
Từ Nghi do dự, chắc do không nghĩ ra lý do từ chối nên đồng ý. Chẳng qua là hai người mới ra khỏi cửa đội trinh sát thì lính trực ban đã kêu anh quay lại, nói là Tham mưu trưởng tìm. Lúc này Từ Nghi bảo một người lính đi dạo nơi đóng quân với Chử Điềm, còn mình gấp rút vội vã rời đi.
“Cậu không nhìn thấy dáng vẻ Từ Nghi chạy trốn nhanh thế nào đâu, giống như là mình có thể ăn anh ta vậy!”
Bây giờ suy nghĩ một chút, Chử Điềm vẫn giận quá mức.
Hà Tiêu nghe xong cũng không nhịn được phì cười một tiếng. Bị Chử Điềm trừng mắt liếc mới hơi kiềm lại: “Khụ khụ, có thể cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ta chỉ không muốn để lãnh đạo chờ lâu.”
“Mới lạ đó! Là anh ta không thích mình, ghét mình, muốn trốn mình!” Chử Điềm điên tiết, “Tiếu Tiếu sao cậu lại bênh vực anh ta, cuối cùng là cậu phe nào đây?”
Hà Tiêu đương muốn nói việc này không phải học theo cậu sao thì điện thoại trong túi quần vang lên. Cô ra hiệu tạm dừng, bắt điện thoại.
Điện thoại là lão Hà gọi đến, nói là tháng trước bà nội ở quê xa ngã bệnh, sau khi hồi phục đầu óc không minh mẫn lắm, rất nhiều chuyện không nhớ ra. Ai nói chuyện với bà, bà cũng phản ứng chậm chạp, nhưng lại nhớ rất rõ về Hà Tiêu, sáng sớm hôm qua tỉnh lại vẫn nói nhớ cô.
Hà Tiêu hơi bất ngờ, bởi vì từ nhỏ cô cũng không làm ông bà nội vui. Một là lão Hà từ nhỏ đã không ở cạnh bà, thứ hai là bởi vì cô là bé gái. Trước khi chưa tùy quân, mẹ Điền Anh chịu không ít xem thường cũng vì vậy. Lão Hà cũng biết được cho nên giọng nói chuyện với Hà Tiêu cũng có chút thương lượng: “Ba nói với bác cả con, để xem con có thể xin nghỉ vài ngày về thăm bà nội con chút hay không? Không vì gì khác, chỉ khoan dung với lòng của người già thôi.”
Trực giác của Hà Tiêu biết mẹ Điền Anh cũng không muốn cô về, hơn nữa là gần đến cuối năm, công việc ở trung tâm cũng bận, không nên xin nghỉ phép. Nhưng cô không muốn lão Hà khó xử, do dự rồi vẫn đồng ý.
Giọng lão Hà rõ ràng nhẹ nhỏm không ít: “Được được, ba nhanh chóng đặt vé cho con, sắp đến tết nên vé đi về Bắc không dễ mua lắm.”
Cúp điện thoại xong, Chử Điềm dự thính sáp đến gần: “Phải về quê à?”
Hà Tiêu gật đầu: “Chỉ vài ngày.”
Chử Điềm bỗng cười rất gian xảo: “Ôi, mình nhớ bọn người Trình đại đội trưởng cũng đi huấn luyện dã ngoại ở Đông Bắc đó. Bây giờ cậu cũng đi về bắc, thật là… duyên phận nha!”
Hà Tiêu sửng sốt, kịp thời phản ứng nhanh chóng phản bác: “Không phải là câu không muốn nói đến người và việc liên quan đến Từ Nghi sao?”
Chử Điềm méo méo miệng, cúi đầu xuống ăn.
Còn Hà Tiêu lại cảm thấy hai gò má hơi nóng, vậy cũng là…. duyên phận ư? Chương 13:
Xế chiều vừa vào giờ làm việc, Hà Tiêu lại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện xin nghỉ phép.
Lão Trương chủ nhiệm đương nhiên không chịu phê cho cô nghỉ phép, không dám trừ bừa vào tiền lương nên mượ