
h Miễn giúp bưng thức ăn, không nhịn được nhắc nhở bà có chừng có mực thôi, cũng không sợ con trai mình ghen tị à. Cô giáo kiệu mặc kệ anh, ăn cơm xong lại đuổi anh đi rửa chén dọn dẹp phòng bếp, bà dẫn Hà Tiêu lên lầu, ngồi xuống phòng khách nhỏ ở ngoài phòng ngủ của bà và Trình Kiến Minh.
“Thằng nhóc Trình Miễn này, dì thấy nó về là chỉ toàn thêm phiền phức. Để nó ở dưới lầu đợi, chúng ta ở đây thanh tịnh nói chuyện một chút.” Vừa nói vừa rót cho Hà Tiêu một chén trà.
Hà Tiêu nhận lấy chén trà, không nói gì.
Triệu Tố Uẩn ngồi xuống đối diện cô, nhìn cô ngoan ngoãn cúi đầu uống trà, từ từ nói: “Từ năm lão Hà chuyển nghề, dì cũng không có gặp lại con. Lính xuất ngũ khác ít nhiều gì cũng còn biết chút tin tức, còn ba con thì giống như biến mất tăm mất tích vậy. Nếu để quân đội sắp xếp phải tốt không, nhưng ba con lại tự chọn nghề, cũng không biết tìm đâu.”
“Ba con chính là kiểu như vậy, đã quen với cuộc sống tự mình rồi.”
“Cái đó kêu là kiên định, ba con chính là người trung trực thế đó.”
Hà Tiêu cười cười: “Mẹ con cũng thường nói ông như vậy, nói ông là người làm ăn thật thà không kiếm được nhiều tiền.”
Cô giáo Triệu buồn cười, lại lôi kéo cô nói không ít chuyện trước kia ở đại viện quân đội. Thân ở hoàn cảnh này, nghe những chuyện cũ kia, Hà Tiêu gần như có ảo giác như cô đang quay về khi còn bé hát khúc quân ca.
“Tiếu Tiếu, con và Trình Miễn xảy ra chuyện gì? Ngày đó dì nghe ông nội Trình Miễn nói trong điện thoại rất lâu, ông nói không rõ ràng, hỏi Trình Miễn thì mới vài câu nó đã thấy phiền. Cho nên dì chỉ có thể hỏi con.”
Hà Tiêu hoàn hồn, trong lúc nhất thời hơi lúng túng.
“Dì nói là… chuyện bạn gái kia sao?” Hà Tiêu hơi ngại ngùng, “Đó là Trình Miễn nói đùa thôi, ông lại tưởng thật.”
Triệu Tố Uẩn cười: “Dì cũng cảm thấy không thể nhanh vậy được.”
Hà Tiêu ừ rồi cúi đầu.
“Có điều dì hiểu rõ Trình Miễn, nó chưa bao giờ nói đùa kiểu này.” Cô giáo Triệu cầm tay Hà Tiêu, gương mặt ấm áp: “Nó nói như vậy là thích con thật.”
“Cô giáo Triệu…” Hà Tiêu hoảng hốt rút tay lại.
“Con yên tâm, nó chẳng nói với dì gì cả.” Triệu Tố Uẩn trấn an cô, “Là tự dì nhìn ra được.” Bà nói, “Năm đó ba con chuyển nghề quá đột ngột, vừa nói đi là hai ngày đã liên lạc xe xong, còn mang tất cả đồ vật sắp vào trong vali. Ngày đi tuyết đã rơi, dì nghĩ thầm chờ tuyết tan đi cũng không muộn, kết quả là hôm đó các người đã đi rồi. Dì nhớ là cha con đi xe theo, con và mẹ con ngồi xe lửa.”
Hà Tiêu gật đầu: “Bời vì đổ tuyết nên cả đường mẹ con đều lo lắng cho ba con.”
“Cho nên dì nói nhà con đi vội quá.” Cô giáo Triệu thở dài khe khẽ, “Nhà con đi không bao lâu thì Trình Miễn đã trở về. Nửa năm không về nhà nhưng vừa đặt hành lý xuống thì chuyện đầu tiên chính là gõ cửa nhà con, biết nhà con đi rồi nó như nổi cơn điên chạy đến trạm xe lửa, dì và ba nó cũng không cản được.”
Tim Hà Tiêu chợt giật thót, nói theo bản năng: “Con không, con không thấy anh ấy.”
“Dĩ nhiên dì biết.” Triệu Tố Uẩn cười khổ, “Thằng nhóc Trình Miễn ngốc này, nó chạy cạn kiệt sức lực cũng không đuổi kịp con, bản thân nằm trong đống tuyết hồi lâu mới trở về, sau đó bị sốt chừng mấy ngày.”
– Còn suýt nữa bị viêm tai giữa.
Nửa câu sau cô giáo Triệu do dự, vẫn không nói ra.
Sắc mặt Hà Tiêu trở nên tái mét, đầu óc cô ngu ngơ nhìn Triệu Tố Uẩn, quanh người hơi giá rét. Cô không biết, thật sự cô chẳng biết chút gì cả.
Giờ cơm trưa qua không bao lâu thì tuyết lại chầm chậm trút xuống.
Trước giờ cơm tối Trình Miễn phải về quân đội trả phép, hơn nữa sợ tối xuống Hà Tiêu đi đường khó khăn nên Triệu Tố Uẩn để Trình Miễn đưa cô về nhà thật sớm.
Trên mặt đất đã đóng một lớp tuyết, giẫm lên phát ra tiếng rột roạt. Hà Tiêu đi rất chậm theo phía sau Trình Miễn. Bỗng nhiên nhớ đến lần trước anh nói hai chữ “có duyên” không đầu không đuôi sau khi cô nhắc đến chuyện viêm khớp khi rời khỏi đại viện về nhà không lâu.
Hóa ra là ý này. Hóa ra lúc cô đau đến không đi đường được thì anh cũng không được khỏe lắm.
Hà Tiêu bỗng cảm giác mắt hơi khó chịu, cuống quít lấy tay lau lau, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Trình Miễn đang đứng ở phía trước, lẳng lặng chờ cô. Cho nên cô đi nhanh vài bước, bắt kịp anh.
Suốt cả đường đi đến trạm xe buýt hai người không nói gì. Trình Miễn ở cạnh cô đợi xe buýt một hồi, bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với cô: “Tiếu Tiếu, tuần tới bọn anh phải đến Đông Bắc huấn luyện dã ngoại, có thể không về kịp năm mới.”
Đông Bắc kia lạnh biết bao? Cho nên Hà Tiêu gần như bật thốt ra: “Vậy anh phải mang theo nhiều quần áo một chút. Đông Bắc lạnh lắm.”
Trình Miễn ngớ ra, rồi cười rất rạng rỡ: “Không có sao, đi lính mà sợ lạnh gì.” Anh nhìn cô, do dự rồi đưa tay phủi đi bông tuyết rơi trên đầu vai cô, “Anh chỉ muốn nói trước với em một câu năm mới vui vẻ. Tránh khi bị vây trên đỉnh núi Đông Bắc không có tín hiệu không liên lạc được.”
Hà Tiêu nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng kia, đôi môi khẽ động, dường như muốn nói gì đó. Có điều xe buýt cô chờ đã sắp dừng lại, cô nhìn Trình Miễn một cái, nói bốn chữ năm mới vui vẻ rồi nhanh chóng lên xe. Khóe mắt l