
Nếu xong chú sẽ vào sau . Con xem trước đi . Chú đi nhé , chúc vui vẻ.
Hồng Hạnh nhanh miệng , mắt nhìn Duy Long bảo :
- Chú Út , cám ơn nhé . Chú thật là người tế nhị , chu đáo . Tuần sau , chú cũng thế nhé.
Duy Long cười đáp lại với sựi? vui vẻ , lịch sựi? :
- Nếu Hồng Hạnh thích , tôi sẵn sàng lo vấn đề lương thựi?c cho . Không no , không về mà . OK ?
- Quân tử nhất ngôn.
- Tứ mã nan truy --- Duy Long đưa ngón cái lên và quay đi.
- Chú Út "hết sẩy " nhạ Lam Hằng, nếu có mười ông chú như mày, "Đời ta vẫn đẹp sao " luôn.
Lam Hằng trề môi :
- Được người bạn ham ăn thành trời , nói không biết ngượng như mày đó hả "Đời ta toàn màu đen " thì đúng hơn à.
Hồng Hạnhcười khì :
- Ôi ! Đen hay trắng gì chẳng cần thiết . Giờ vào cửa đi nhỏ.
Khả Khả theo chân bạn với nỗi buồn len lén đi vào hồn . Duy Long không hề nhìn cô , nếu có ánh mắt ấy lạnh nhạt , bất cần . Lòng cô tưng tức không chịu được ! Tâm trạng này chưa từng có trong cô . Khả Khả lắc đầu , môi mím lại thầm bảo với mình : "Không nói thì không nói , ai cần ai ? ".
Tan trận bóng đá , Lam Hằng cười tỏ sựi? hoan hỉ trong lòng , cô choàng tay qua vai Khả Khả trút đi niềm vui của mình :
- Mi thấy không , bất cứ bàn thắng nào của đội , đều có công của chàng tuyển thủ Công Minh . Anh ta đưa banh hết ý luôn , bởi vậy báo Tiền Phong bầu chọn đâu có sai.
Hồng Hạnh cười , búng tay xen vào :
- Từ lúc khai mạc giải đến nay , sân nhà chưa bao giờ chiến bại. Miễn ai về sân này đụng đội chủ nhà xem như "nạp mạng " , không sao thoát được.
- Tao nghe mi kể , y như sân Đồng Tháp là miệng chằn vậy ? --- Thanh Nhã rút vai.
- Vậy chứ sao ? Nhớ lại đi , có đội nào đến đây mang vinh quan về không ? Từ hòa đến thua không hà . Sân bãi , lãnh đạo có xem ngày giờ khai mạc mà . Có thắng chứ không bao giờ ngã gục tại chiến trường . Không hết ý hay sao ?
Hồng Hạnh búng tay nghe chóc chóc , Thanh Nhã càng tức thêm , cô hứ :
- Bởi vậy , đội Thành phố mới chơi một trận để đi vào lịch sử đó . Trọng tài luôn bênh vựi?c đội chủ nhà , vì ông ta sợ không có ngày về xứ nên ép đội khách . Bị ép chế tinh thần người ta bựi?c mình , "chơi " trọng tài tại sân luôn , cho bỏ tật.
- Bởi vậy , rời sân , rời bóng vĩnh viễn luôn , không oan ức chút nào ! -- Hồng Hạnh trả đũa không nhân nhượng.
Lam Hằng cười , mắt ngước cao vẻ mơ mộng :
- Trời ơi ! Hôm nay , Trung Vĩnh , Quốc Cường , Minh Nghĩa ai cũng bảo vệ khung thành tốt , thật là một tập thể tốt.
Lam Hằng cười , mắt ngước cao vẻ mơ mộng :
- Trời ơi ! Hôm nay , Trung Vĩnh , Quốc Cường , Minh Nghĩa ai cũng bảo vệ khung thành tốt , thật là một tập thể tốt.
Khả Khả chen vào :
- Chiến thắng này không nhắc đến Công Nhậm và cơn lốc đen Tấn Thành là điều thiếu sót đáng phê phán.
- Cơn lốc màu da cam đó để Hồng Hạnh ghi trong nhật ký tuổi hồng của nhỏ ấy đi . Mình nhớ đại khái được rồi --- Lam Hằng cười nheo mắt.
- Chứ không phải nhớ : đời tôi chỉ một người sao ? Tội nghiệp không ? Có cần mua một hoa hồng nhung tuyệt đẹp đem tới nhà tặng anh không nhỏ ? --- Hồng Hạnh nghiêng mặt hỏi.
Thanh Nhã cười thành tiếng , cô nắm tay Hạnh bảo :
- Hạnh này , bồ kêu Lam Hằng đợi ở đâu cũng được . Nhưng đến tư gia thì hơi kẹt đấy nhé.
- Kẹt gì nào ? --- Hồng Hạnh hiểu ý Nhã nên mớm cung.
Thanh Nhã liếc về Lam Hằng cười cười , thản nhiên đáp :
- Thì phu nhân của anh chàng tuyển thủ ấy , không vui vẻ gì nhận bông hồng của một hoa hậu tặng cho phu quân của mình đâu , bạn ạ !
- Nếu được là hoa hậu , người ta tặng hoa hồng ấy phải là...
- Là ai nhỉ ?
- Là anh Hai kiến trúc của mi đó , con nhóc.
Thanh Nhã cười thật to ,tay khoát khoát bảo :
- Nếu có nhã ý đó thì không cần trở thành hoa hậu . Anh Hai vừa góa vợ của ta thường bảo : Không cần hình thức rườm rà , hoa mỹ chỉ cần hàng có chất lượng là đủ rồi . Ở đời , đâu có gì qua cái gói "vuông vuông " ấy mà.
Khả Khả cười xen vào gỡ rối cho Hằng :
- Chắc chắn anh Hai sẽ có dịp tuyển chọn cho mình một người vợ với gói "vuông vuông " kếch xù . Nhưng...
- Nhưng sao ? Nghẹn họng rồi à ? --- Thanh Nhã cong môi , hất mặt hỏi.
Khả Khả hai tay bịp lấy dôi môi mình , bởi nụ cười thành tiếng khó kềm chế được qua ý nghĩ đang có ở cô.
Qua cơn ấy cô bảo :
- Nhưng mà... mà gương mặt cô vợ của anh Hai mi chọn vừa té phải thùng dầu , nên có chút méo mó vì ~ vết phỏng in hằn trên làn da ấy . Vì anh của mi quan trọng chất lượng chứ đâu có trọng hình thức phải không ? Thế thì sự chấp nhận phải có thôi.
- Phải cái con khỉ gió . Mi đó , bênh vực Lam Hằng không ngượng ngập chút nào . Đâu cần phải ra mặt một cách lộ liễu như vậy chứ . Có muốn làm "thiếm " nhỏ Lam Hằng cũg nên từ từ , kín đáo một chút . Đâu có gì phải nôn nóng , rút ngắn thời gian cấp tốc vậy.
Khả Khả đập lên vai bạn với câu trách cứ :
- Đầu óc nham nhở... vậy cũng nói cho được , không sợ quỷ sứ cắt lưỡi hay sao con nhóc ?
Cô ôm bàn tay với vẻ đau đớn . Lam Hằng lo lắng ôm vai bạn ân cần hỏi :
- Trúng chổ đau hả ? Về nhà mau đi , ta băng lại cho.
Khả gật nhẹ , Lam Hằng nhăn nhó xót xa , trong