Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322084

Bình chọn: 8.00/10/208 lượt.

ai thương đâu , nhỏ a ..

Lam Hằng cười thành tiếng . Như nhớ điều gì cô hốt hoảng kêu lên :

- Trời ơi ! Tao quên lấy giấy vào cửa rồi.

- Đồ mắc gió . Không có vé sao vào được . Vậy mà tựi? giờ tao tưởng trong túi mày . Lẩn thẩn như bà nội tao có khác à.

Khả nhỏ nhẹ lay tay Lam Hằng hỏi :

- Vé mi để đâu ? Còn sớm mà , bình tĩnh nhớ lại xem.

Lam Hằng nhìn quanh quất như muốn tìm kiếm ai vậy , miệng vẫn đáp :

- Chú Út hẹn tao ở đây nè. Chú bảo mua vé cho mình xem . Tựi? giờ gặp nhỏ Khả , tao quên mới chết chứ ?

Hồng Hạnh trấn an :

- Có gì đâu , mình nắm tay đứng bên cổng rào . Chú ấy ắt phải đến và gặp mình thôi . Lo gì mà rồi lên chứ.

Khả cũng dịu giọng xen vào.

- Hồng Hạnh nói đúng đó . Nếu "chú Út " quên đến , chút tụi mình đi dạo chơi . Đâu cần phải vào trong ấy mới vui chứ.

Thanh Nhã có dịp châm biếm Lam Hằng :

- Nhưng đi phố , làm sao thấy mặt được thần tượng của ta chứ ? Không gặp không về , nhất định vậy thôi.

Giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy ý nghĩa của Thanh Nhã khiến Lam Hằng nóng mặt hơn :

- Vậy rồi tức hả , con kia ?

- Đâu dám tức , sẵn miệng nói cho bớt hơi ấm lòng thôi . Ai tức thì ra miệng , nín trong lòng tối ngủ không được , mệt lắm đấy , bạn hữu. Khả lên tiếng :

- Tên Thanh Nhã nhưng lời cho đi có thanh thoát chút nào đâu . Cổ họng có sẵn lưỡi câu trong đó nên không châm biếm , móc ngóe người ta, nó bệnh sida hay sao á . Chuyên môn soi bói , mai mốt có gì... đừng nói sao Khả Khả này không tha à.

Thanh Nhã cười nheo mắt , cô đưa tay nựi?ng cằm Khả Khả , môi chúm chím :

- Ê ! Bắt đầu làm đồng minh nhỏ Hằng hồi nào vậy ? Có phải từ buổi chiều dưới nước được chàng nâng lên đấy không nhỏ ? Chưa nhập khẩu , nhỏ cũng chịu tạm trú . Dữ à ! Xem vậy mà nhỏ Khả cũng biết chọn mặt gởi vàng quá chứ Hồng Hạnh?

Hạnh khoát tay :

- Ê ! Muốn nói gì thì nói , đừng kéo tao vào cuộc nhé . Nhỏ Hạnh này không bao giờ a dua "ừ" đâu nhá . Con bạn nhiều sựi?.

- Bộ mi cũng tính nhập khẩu vào anh Lam Hằng nữa sao mà tránh né thấy ghê vậy ? Biết gã luật sư ấy cho chịu ký hay không mà đăng ký ào ào không sợ "hố " vậy bà chị ?

Khả Khả cau mày :

- Đầu óc mình hắc ám nên nghĩ ai cũng giống mình . Bị nhiễm khùng điên hồi nào vậy bà ? Có cần "em " đưa đến khu tâm thần khám tổng quát hay không đây bà chị ?

Hồng Hạnhbật cười , nhướng mắt nhìn Khả đáp : - Làm gì cau mày vậy người đẹp . Nếu khùng làm sao biết mình có con bạn đẹp như mơ vậy . Mắt to , lông mi cong như bàn tay mấy vũ công Thái Lan đang biểu diễn , môi hồng như trái táo , hấp dẫn không chê được.

- Đồ điên ! --- Khả Khả đẩy tay khi Hạnh định nựi?ng cằm mình.

- Điên sao mà điên chứ . Tại vi trùng "mống chuồng " đang từ các bà chị lây lan qua em . Chưa có ai để ý nên tửng tửng chút thôi.

Khả cười thành tie&'ng trước sưl diễn tả bằng mắt môi và bàn tay ấy của Hồng Hạnh. Lam Hằng nhăn mặt.

- Tao đang lo ngay ngáy đây nè , còn chúng mày giỡn tỉnh bơ hà.

Thanh Nhã đang cười , cũng thu lại môi đáp :

- Vậy mới nói !

- Tới bà nữa à . Im cho con nhờ không ? Làm ơn nhìn xem có may gặp chú Út tao không , ở đó mà cười toe toét ! Bựi?c ghê đi.

Khả Khả không nghĩ rằng Duy Long về luôn . Chẵng lẽ giận cô , anh bỏ mặc Lam Hằng đợi chờ mòn mỏi hay sao ? Anh là người Lam Hằng ngưỡng mộ nhất , lời đẹp nào cũng được cô trân trọng tặng cho chú Út mình , mỗi khi có cơ hội nhắc đến . Anh đành lòng nào để nhóm bạn bè của Lam Hằng thất vọng chứ ! Anh sẽ đến thôi , cô tin như vậy !

- Giấy vào cửa nè , ở đó mà tìm kiếm ?

Giọng quen thuộc của Duy Long khẽ vang khiếng Lam Hằng quay lại , nét mừng rỡ trên mắt cô in đậm :

- Trời ơi ! Chú đi đâu mất biệt , làm "con " đợi muốn chết.

Chiếc áo thun trắng ngắn tay , nên Duy Long khó mà giấu được vết thương từ khuỷu tay kéo dài xuống . Anh vội để tay ra phía sau và bảo :

- Chú bận chút chuyện . Thôi mình vào kẻo trễ.

Khả thoáng nhìn , bắt gặp an'h mắt lạnh của Duy Long , cô quay đi . Trong khi anh trao Lam Hằng túi xách :

- Trái cây và nước ngọt có đủ trong đó , chút đến giờ giải lao có mà dùng , để thôi lát lại la khát nước.

Lam Hằng há mồm kêu lên , khi đưa tay nhận túi xách.

- Tay chú sao băng bó dài quá vậy ?

Nhăn nhó khi nhìn xuống tay mình . Duy Long đáp :

- Chiếc xe này chú chưa quen , nên qua khoảng đường đang thi công xe bị ngã . Chú vào bệnh viện băng lại , nó hơi sâu và dài , chú sợ bị nhiễm trùng.

- Phải vậy chứ ? Hèn gì con đợi chú hòai luôn.

Quay sang Khả Khả cô nhìn Duy Long và kể :

- Bạn con nè, gấp đến chỗ hẹn, nên đi honda ôm, cũng bị té trầy tay máu rươm rướm thấy sợ luôn . Mấy ông xe ôm chạy ẩu lắm , tốt nhất là đi xe đạp cho an toàn hơn.

Duy Long lạnh mặt , giọng đồng tình trách cứ :

- Vậy sao ? Gã honda ôm nào thật là vô dụng , vậy mà cũng đưa rước khách cho phiền người ta !

Đặt vé vào tay Lam Hằng , Long bảo :

- Con cùng các bạn xem vui vẻ nhé.

- Còn chú , không xem sao ? Trận này hay lắm , không xem uổng không tưởng được chú biết không? Toàn là tuyển thủ quốc gia không hà.

- Chú biết , nhưng chú còn nhiều chuyện phải làm .


Old school Swatch Watches