
mi thấy giọng luật sư của Thanh Nhã khi đứng trước công chúng chưa ? Lý luận vững chắc và hợp ly , đáng cho điểm mười . Giọng biện hộ thanh thoát , ghép tội sắc bén , ban lãnh đạo miễn lưu ban cho sinh viên có trình độ tiếp thu tốt , tuy nhan sắc có phần dưới trung bình...
Thanh Nhã sừng sộ bảo :
- Ai bảo mi đưa ta lên mây , rồi thẳng tay dìm ta xuống vực sâu vậy nhỏ kia ? Ta không cần mi khen đâu nhé . Lúc nào cần ta sẽ nói thật ý mình nghĩ . Ta tin Khả Khả sẽ suy nghĩ lại mà bỏ đi ý nghĩ đó , cho bọn mình có được ~ ngày vui trọn vẹn thế thôi ! Ai thuyết trình đâu mà phê phán hở con kia ?
Hồng Hạnh quay lại hỏi Khả Khả , không màng đến lời nặng nề ấy :
- Ê nhỏ , Thanh Nhã hao hơi tổn tiếng , mi nghĩ sao ? Có ở lại hưởng tiếp tục "~ ngày xưa thân ái " hay không ? Mi đừng có nghe buồn trong lòng rồi ra đi , "mùa thu không trở lại " đâu nhé.
Hồng Hạnh quay sang Lam Hằng cười nói tiếp :
- Nhỏ Hằng này , ta xem chừng nhỏ Khả này vướng trong nhạc phẩm Phượng Hồng có câu : "Ai cũng hiểu , chỉ một người không hiểu , nên có gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ con cóc " ấy.
- Ừ , người không hiểu là mày đó , con khỉ gió . Tối ngày , đóan điều này , suy ra điều kia . Giả thuyết hay kết luận đều nằm trên cái lưỡi nhiều chuyện của mày đó , nhóc à.
Thanh Nhã cười theo , búng tay bảo :
- Tối ngày nghĩ nhạc phẩm này nội dung thế nào , bản nhạc kia có tâm sự gì . Đợi trong nhóm có gì đó hao hao là y như rằng : áp dụng triệt để . Madam không khen một câu , trái lại phạt trích đáng ~ ai có tâm hôn nghệ sĩ "dỏm " . Phải chịu thôi , kêu ca gì đó !
Hồng Hạnh liếc cô gằn giọng :
- Đồ ngốc tử mà cũng lên mặt . Khả Khả nó đang buồn chán chuyện gì đó không thể thố lộ cùng chúng ta . Tao cũng không hề hạch hỏi , vì ai cũng có phần đời riêng tư . Đã bảo là không tiện thì mình cũng nên tôn trọng ý của bạn mình . Cho nên tao mới nói quạ , nói diều cho nó vui vẻ trở lại , mi không thấy sắc mặt nó thảm thương hay không ? Vậy mà cũng học khoa tâm lý , chưa thi ta cũng biết mi bị điểm liệt rồi à.
Khả Khả cười , tạo khuôn mặt vui vẻ để bạn vui lòng , cô choàng tay sang Hồng Hạnh giọng cảm động:
- Thôi , bớt giận đi "dượng ba ". Thanh Nhã cũng như Lam Hằng, ai cũng vì thương Khả Khả thôi mà. Thật lòng , mình đâu có giận hờn ai , tại ba má sắp đi công tác nên mình phải gặp họ thôi mà . Vài hôm mình lại về đây , chúng mình tiếp tục vui vẻ với nhau.
- Vậy cả tuần nay mi không nhập băng là sao ?
Khả Khả cười phân bày bằng giọng thật êm :
- Thì như Hồng Hạnh hiểu ấy . Gia đình nào , cuộc đời nào cũng có bề trái muộn phiền của nó , khó mà phơi bày được ; Không phải tôi không tin các bạn , mà tôi không muốn sự vui vẻ , tự nhiên của tuổi trẻ chúng ta bị vẩn đục . Một mình tôi là đủ rồi.
- Vậy bây giờ đi được chưa ? Hôm nay chú Long đưa đi thăm cảnh ở Vườn Hồng nè.
Lam Hằng thúc giục :
- Đi đi Khả Khả , vui lắm đó . Chúng ta tha hồ chụp ảnh , chú Út đem về máy tốt lắm . Mấy lần đi qua , tụi này có ảnh đẹp ghê hồn đi , không có mi đứa nào cũng nhắc nhở.
Khả Khả vẫn cười đáp :
- Đừng buồn nha . Sau khi về Sàigòn trở lại , mình sẽ tham gia bất cứ trò chơi nào . Còn chiều nay , mình không đi đâu . Các bạn ra ngoài ấy để bạn của chú Út và cô của mình đợi , họ sẽ phiền đó . Hồng Hạnh , Thanh Nhã , hai bạn đi vui nha.
Hồng Hạnh thắc mắc hỏi vặn lại :
- Có phải bà kỵ rơ với "cô Út " mình không ?
- Làm gì có . Nếu "dị ứng " với bà ấy làm sao có mặt trong "Phạm gia trang " nay chứ . Đừng suy diễn nữa được không ?
- Nhưng để mặt buồn rười rượi của mi ai chịu nổi ?
Khả Khả háy mắt , môi trề ra bảo :
- Chịu không nổi mà ăn hết số luôn , đến nước Thanh Nhã cảnh cáo , mà vẫn còn ngoan cố.
Hồng Hạnh cười , đánh tay cô đáp :
- Đừng nói đến cảnh cáo , thẻ đỏ tặng không nhận nhượng ta cũng không sợ ! Tại vì , chú Út của Lam Hằng , nghe nói ông ấy sắp bay về nước , nên đãi xã láng luôn . Ngàn năm một thuở mới được vào nhà hàng số một của tỉnh Cần thơ ; không ăn no , không về . Tội gì mình e lệ chứ , trong khi Út Thắm để ý chú Duy Long , còn ông Thái Hưng và Thành Đạt lại muốn chinh phục trái tim cô Út nhà mày . Có ai để tâm kiểm soát ta đâu mà phải để bụng đói giữ eo chứ.
- Vậy là " tới luôn bác tài " --- Nhã đẩy vai cô châm chĩa.
Lam Hằng bật cười theo , cô hỏi Khả Khả :
- Ở nhà cũng buồn , đi ra ngoài nhập bọn , tin rằng sự thoáng mát của cảnh trí sẽ giúp tâm tư mình bớt đi sự nặng nề , ngột ngạt thì sao ? Cứ giam mình trong phòng thì được gì nói nghe coi ?
Khả Khả nắm tay bạn , nhỏ nhẹ :
- Thôi mà , đi chơi với chú Út vui vẻ , mình đâu phải là nhân vật chính mà không xuất hiện , kém vui đâu . Ra ngoài ấy đi để Út Thắm chờ lâu , mình phải "bị " lớp nữa ấy.
Hồng Hạnh xen vào :
- Thấy bả điệu đàng như các hoa hậu biểu diễn thời trang , tao muốn xỉu vậy.
- Nhưng các món ăn khoái khẩu quá nên tỉnh dậy xơi tiếp phải không? Ngàn năm một thuở mà.
- Rất biết ý , cho điểm mười không tiếc nuối.
Lam Hằng đứng dậy nắm tay Khả Khả :
- Bồ không đi , tôi cũng không miễn cưỡng nhé . Tạm biệt...
- Chúc vui