
g hiểu tại sao mình có thể nói như vậy . Chẳng lẽ cô du côn đến vậy sao ? Nhưng quả thật là cô tức kinh khủng , chỉ có cách đó để dọa anh ta thôi.
Thiên Vũ mỉm cười thú vị :
- Chưa có cô gái nào có cá tính mạnh mẽ như cô . Tôi rất thích cô dữ , nhìn mặt cô lúc này thật sinh động . Cái đẹp rừng rực quả thật rất đáng nhớ.
Qúy Phi thở hắt ra một cái :
- Từ đây về sau , nếu không muốn tôi nổi giận , thì anh đừng có nói như vậy nữa.
- Được rồi , tôi không nói , nhưng vẫn nghĩ . Nếu không muốn tôi nghĩ thì cô hãy chứng minh đi.
- Tại sao tôi phải chứng minh với anh ?
- Để cho tôi biết là cô không yêu anh ta.
- Vớ vẩn.
Thiên Vũ đột ngột nắm vai cô , cúi xuống gần mặt cô :
- Tôi sẽ làm mọi cách để cô quên anh ta , tôi thề như vậy.
Qúy Phi chưa kịp né tránh thì cách cửa bật mở . Luồng ánh sáng trong nhà hắc ra . và Trần Nghiêm đang bước ra . Qúy Phi vội đứng qua một bên nhường đường . Nhìn cô ngượng ngượng như bị bắt quả tang là điều vụng trộm . Cử chỉ của cô làm Trần Nghiêm cũng chợt mất tự nhiên , như mình vừa vô tình xâm phạm chuyện riêng tư của một đôi tình nhân.
Anh bước vội đi qua hai người . Thiên Vũ thản nhiên chờ anh đi khuất . Rồi quay lại quan sát Qúy Phi.
Cô cáu kỉnh nguẩy đầu chỗ khác :
- Nhìn cái gì ? Anh về đi.
- Khoan , ngày mai tôi đón cô đi làm nhé.
- Tôi đi với chị Lan , anh đừng có đến , tôi không đi đâu.
Rồi cô quay người đi vào . Thiên Vũ nói với theo :
- Dù sao thì sáng mai tôi vẫn đến.
Qúy Phi nghe , nhưng vẫn bỏ đi , cô nhẹ nhàng gài cửa lại , rồi đi vào phòng ngủ tìm Hạ Lan . Hạ Lan đang ngồi trầm ngâm như nghĩ chuyện gì đó . Cô lên tiếng khi thấy Qúy Phi :
- Em về có gặp thằng Nghiêm không ?
- Dạ có . Em thấy ảnh ngoài cửa.
Qúy Phi đến cất giỏ , rồi lấy đồ vào phòng tắm . Khi cô trở ra thì Hạ Lan vẫn chưa ngủ . Cô ngạc nhiên :
- Sao chị thức khuya vậy ? Em nhớ bình thường chị ngủ sớm lắm mà.
Hạ Lan cười tư lự :
- Đi chơi vui không ?
- Cũng bình thường.
- Cậu ta có vẻ vui tính nhỉ . Hơi hời hợt một chút , nhưng vui nhộn.
Qúy Phi ngồi xuống bên cạnh Hạ Lan :
- Nhìn vậy chứ không hời hợt đâu chị . Anh ta nói chuyện cũng sâu sắc lắm , và nhạy bén nữa.
Rồi cô lại sửa lại thế ngồi , như sắp nói một chuyện quan trọng :
- Chị có tưởng tượng được không , anh ta biết em …. thích anh Nghiêm . Em cứ tự hỏi mà không giải thích được . Chị có nói với anh ta không ?
- Hỏi vậy đó , chị khùng sao mà nói . Với lại , chuyện đó qua rồi mà.
Qúy Phi nghiêng đầu suy nghĩ :
- Anh ta bảo nhìn thái độ em là biết . Chẳng lẽ em đã bộc lộ như vậy . Chị thấy em có vẻ gì là thích anh Nghiêm không ?
Hạ Lan lắc đầu chứ không trả lời , rồi cô hỏi như thăm dò :
- Em bắt đầu thích cậu ta phải không ?
- Không đời nào , không đời nào.
- Vậy thì tốt hơn.
Qúy Phi ngạc nhiên :
- Chị lạ thật đấy . Mới lúc chiều , chị muốn em đi chơi với anh ta , bây giờ lại bàn ra.
- Chị nghĩ , dù sao cũng đừng để cậu ta đến công ty . Em với Trúc Hiền sẽ bị sứt mẻ.
- Em biết chứ , sẽ không có lần thứ hai như vậy nữa đâu.
Hạ Lan vẫ có vẻ tư lự :
- Lúc chiều thằng Nghiêm ở lại đây , ăn tối luôn ở đây . Lần đầu tiên nó ở lại nhà chị lâu như vậy . Chị có cảm tưởng nó chờ em.
- Chờ em ? – Qúy Phi tròn xoe mắt.
- Nó không nói ra , nhưng chị có cảm giác như vậy.
Qúy Phi nói một cách thất vọng :
- Em tưởng hai người trao đổi với nhau , chứ nếu là ý nghĩ của chị thôi thì không đúng đâu.
- Chị cũng không biết . Nhưng hầu như suốt buổi tối , chị và nó đều nói về em.
Qúy Phi ngả người , nhìn lên trần nhà :
- Anh ta bảo em dữ phải không ?
- Nếu có nghĩ , thì đời nào nó nói ra với chị . Nói chung là chỉ bàn về chuyện gia đình em thôi.
- Ảnh có nói gì để chị thấy là ảnh hả dạ không ? Ảnh ghét ba em , bây giờ ba em trả giá , liệu ảnh có còn ghét không ?
- Nó không nói chuyện đó . Hoàn toàn không đả động gì tới ba mẹ em . Chỉ nói về em thôi . Dù sao thì em cũng lớn rồi , đừng buồn khổ về chuyện người lớn nữa.
- Anh ta cũng đã nói với em như vậy.
- Nhưng em không để ý phải không ?
- Thật tình là em không để ý , ai cũng có thể khuyên như vậy . Nó không có ý nghĩa gì cả.
Hạ Lan nói với vẻ quan trọng :
- Với thằng Nghiêm thì khác . Nếu không thật sự quan tâm , nó sẽ không khuyên như vậy.
Qúy Phi cười lặng lẽ :
- Đó là cảm tưởng của chị phải không ?
- Hình như Phi không tin nó thật sự coi em như người nhà . Chị biết lúc trước nó không ưa em , nhưng tiếp xúc lâu ngày thì tình cảm sẽ khác đi chứ.
Cô ngừng lại , cười tủm tỉm :
- Với lại , nó cứ đứng ra xử chuyện của em hoài , không muốn quan tâm cũng không được . Em cứ gây hết rắc rối này đến rắc rối khác . Cả công ty đều phải nhớ đến , huống gì là nó.
Qúy Phi thấy chuyện này không có gì đáng cười cả , và cô thoáng phật lòng :
- Chị cũng thấy em lộn xộn lắm phải không ? Em có muốn như vậy , tại người ta chọc em trước chứ bộ.
Hạ Lan vẫn cười tinh quái :
- Thì đúng rồi , nhưng chọc người khác thì không có chuyện gì . Còn chọc đến em thì sấm sét nổi lên ầm ầm . Em khác người ta chỗ đó đó.