
hiên cơ.
Lâm Thư hoàn toàn bái phục ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
"Bản thân đã chết, có việc hóa vàng mã"
Tại giảng đường này sau khi bị đối đãi ngược thân cộng thêm
ngược tâm, tiếp đó trong vòng hai mươi phút, Lâm Thư uể oải viết một chữ
"Nhẫn" xuống bàn, nhớ lại năm đó Lỗ Tấn tiên sinh đã khắc chữ "Sớm"
trong lòng, nhất thời cảm thấy bản thân mình đã tiến một bước lớn về phía vĩ
nhân thời trước.
Từ trước tới nay Lâm Thư không phải là không có đầu óc, hơn
nữa trong cuộc sống, luôn luôn xẩy ra những xung đột va chạm không thể tránh được,
nghĩ như vậy, cũng là bình thường.
Huống hồ môn học tự chọn này Tô Mặc dậy cũng gần kết thúc,
trường học lớn như vậy, muốn gặp, xác suất cũng không lớn, làm như vậy để an ủi
bản thân, trước khi kết thúc môn học, Lâm Thư cuối cùng chậm chạp đối mặt
Tô Mặc nói tan học xong, ung dung tắt máy tính, "Tuần
sau có một buổi học, nhưng xét đến việc hôm đó vào lễ Nô-en, nên mọi người
không cần phải lên lớp"
Nghe nói như thế, trong phòng học liền reo hò, lễ Nô-en, một
ngày đầy lãng mạn như vậy, có người yêu thì anh anh em em, không có người yêu
thì nhanh chóng tìm người yêu cho mình, đi học, thực sự là phá hủy bầu không
khí.
"Nhưng mà...." Tô Mặc chuyển đề tài câu chuyện:
"Tôi vẫn muốn giao cho mọi người bài tập kiểm tra đánh giá, đề bài tự
nghĩ, có liên quan đến triều đại nhà Minh là được, số lượng từ không giới hạn,
trước hôm thứ sáu gửi vào hòm thư của tôi là được" Sau khi Tô Mặc nói xong
yêu cầu, tiếng reo hò trong phòng học càng to hơn.
Lâm Thư lăn lộn trong ba năm học, lần đầu tiên thấy một giaó
viên "nói hay tuyệt" như vậy, trong lòng không khỏi đối với Tô Mặc có
một phần nghìn thay đổi, tất nhiên, chỉ là một phần nghìn thôi!
Tuy nhiên, quan niệm này về sau bị ngàn vạn lần chứng minh ở
khắp nơi, nhưng Lâm Thư muốn nhiều hơn nữa, từ đầu đến cuối Tô Mặc chính là sói
đuôi dài, mà khi đó, Lâm Thư thật sự là bị dáng vẻ vô hại kia của anh ta lừa bịp.
Lúc Tô Mặc có chút tiếc nuối nói với tất cả phòng học:
"Học kỳ này, cảm ơn mọi người đã phối hợp, hi vọng lại cơ hội tiếp tục dạy
mọi người"
Không biết vì sao, Lâm Thư cảm thấy trong nháy mắt đó, ánh mắt
của Tô Mặc mơ hồ cố tình nhìn về phía cô, lúc cô nhìn lại lần nữa, chỉ thấy anh
ta đang nghiêm túc chăm chú sắp xếp tài liệu, một chút xíu dấu vết cũng không
có.
Cô thầm nghĩ, phản xạ thần kinh thật sự và càng ngày càng
kém, thần hồn nát thần tính không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà linh cảm thấy.....
có chỗ nào đó không đúng.
Không cùng với suy nghĩ nhỏ nhặt của Lâm Thư, Tiết Băng ngồi
ở bên cạnh kéo một ống tay áo giả bộ khóc lóc: "Thực sự không muốn chia
tay với thầy Tô a!" Lâm Thư cảm thấy có chút buồn nôn, vừa quay đầu lại,
liền thấy phần lớn sinh viên nữ trong lớp học đều có dáng vẻ bi thương, cô nhịn
không được nghĩ thế giới này khó hiểu hay là cô khó hiểu....
Lúc rời khỏi phòng học xuống lầu, Liễu Yên Nhiên và Tiết
Băng đi trước, để chiếm bàn có địa hình có lợi trước, Lâm Thư vừa đi đến hành
lang thấy cảnh "Đồ hộp" (thang máy) tắc nghẽn liền nhức đầu, liền kéo
Tiếu Đồng đợi khơi thông đám người kia.
Trong thời gian chờ đợi “lâu dài mà nhàm chán", Lâm Thư
nghe thấy Tiếu Đồng lầm bầm lầu bầu, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt "Hạnh
phúc" khó nói nên lời: "Một người có trí tuệ và dung mạo giống như thầy
Tô, bây giờ đều đã được quy hoạch trở thành động vật cấp 1 cần bảo tồn của quốc
gia rồi"
Lâm Thư kinh sợ, một người lấy việc tra tấn toàn bộ con người
trên thế giới làm nhiệm vụ của mình - ác nữ phúc hắc giống như Tiếu Đồng, lại
có thể bày ra vẻ mặt hướng tới "Mùa xuân" như vậy, quả thực là....
quá khủng bố.
"Cái tên Tô Mặc kia rốt cục có gì tốt? Chính là một tên
mặt người dạ thú". Lâm Thư kìm nén bực tức trong bụng đã lâu, bây giờ cuối
cùng cũng có thể thoải mái nói ra.
"Dáng vẻ của anh ta, nhìn thế nào cũng giống tiểu thụ,
không phải còn lâu mới bằng tiểu thụ ấy chứ!"
"Cậu không thấy anh ta đeo kính sao? Bài học kinh nghiệm
xương máu nói cho chúng ta biết, người đeo kính, không phải gian trá thì cũng
trộm cắp, trong lòng chắc chắn không lương thiện gì"
"Còn nữa nhìn môi anh ta xem, mỏng như lá liễu, mặc dù
có u mị mê hoặc lòng người, nhưng cậu cũng đã xem nhiều phim thần tượng rồi, chẳng
lẽ còn không hiểu, người môi mỏng như vậy là người lạnh lùng vô tình nhất
sao"
Trong đầu Lâm Thư còn đang sưu tầm từ ngữ để thêm mắm dặm muối
hơn nữa, trong lúc đó giật mình cảm giác được Tiếu Đồng đặc biệt yên lặng:
"Chà, hôm nay sao không nói gì như thế?"
Ngẩng đầu lên, mắt Tiếu Đồng chớp một cái, phát ra tin tức
như sau: Tớ không thể nhặc xác cho cậu được, cậu bảo trọng.
Cô đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh đi, yên lặng quay đầu,
Tô Mặc đang cười như không cười nhìn cô.
"Mặt người dạ thú?"
"Muôn đời tiểu thụ?"
"Không phải gian trá thì cũng là trộm cắp?"
"Lạnh lùng vô tình?"
Lâm Thư nghĩ Tô Mặc nói bốn câu này vô cùng rõ ràng, uyển
chuyển du dương, hơn nữa còn gieo vần, so với lúc cô nói càng dễ nghe hơn.
"Thì ra hình ảnh tôi ở trong lòng em là như vậy...."
Anh x