
hai nhị, nhưng chỉ biết
làm bộ làm tịch" Lâm Thư cảm thấy rất an ủi, bởi vì đó là lần đầu tiên Tiếu
Đồng khích lệ cô.
(1): Tiếng lóng của tiếng Trung ý chỉ sự ngốc nghế, ngu đần.
"Sao các cậu đều chọn học môn này........" Lâm Thư
vô cùng kinh ngạc, giương ánh mắt tràn đầy khinh bỉ hỏi.
"Cậu không biết là xác suất đăng ký được môn học này là
một phần hai mươi sao? Tớ đoán chắc toàn bộ vận nay trong học kỳ này của chúng
ta đều dồn vào lần này, mới có vận cứt chó như vậy." Tiếu Đồng vẫn đang mừng
rỡ như điên không thể tự kiềm chế.
Không cần......... cái gì mà xác suất chứ. Lâm Thư hoàn toàn
không để ý tới, nhưng may mắn cần phải dùng trong những lúc quan trọng, cô thực
sự không muốn lãng phí may mắn trong học kỳ cuối như thế này, Lâm Thư trong
lòng kêu lên một tiếng.
Đáng tiếc, ba người phụ nữ kia hoàn toàn không để ý tới tâm
trạng bi phẫn của cô, khí thế thảo luận sôi nổi ngất trời: "Nghe nói anh
ta tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, mới về nước..."
"Còn nữa, anh ta chưa đầy ba mươi tuổi, mà đã trở thành
giáo sư rồi"
"Nghe mấy chị khóa trên nói, anh ta chưa bao giờ điểm
danh, nhưng làm gì có ai lại ngốc như thế, đi vắng mặt trong giờ của anh ta
"
"Đúng rồi, đúng rồi, phải biết rằng........ Chẹp chẹp".
Sau đó các cô ấy nói gì nữa, Lâm Thư một chút cũng không nghe thấy, nhưng một
câu: "Chưa bao giờ điểm danh" đã khắc sâu vào trong lòng cô, bỗng
nhiên cảm thấy may mắn này dùng hết cũng rất đáng, ở trong đại học gặp được một
thầy giáo không bao giờ điểm danh thực sự giống như từ trên trời rơi xuống chiếc
bánh có nhân vậy.
Lâm Thư chỉ cần nhớ tới cảnh tượng đi học, trong phòng học
đông nghịt người, các cô đi muộn, chỉ có thể ngồi ở một góc sáng sủa phía cuối
của phòng học, khoảng cách xa như vậy, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ giáo
viên đứng trên bục giảng ra sao, cô liền hết hy vọng, đơn giản nằm bò xuống bàn
trong một góc cuối ngủ bù.
Loáng thoáng nghe thấy câu gì đó là "Không điểm
danh", tảng đá trong lòng cô liền rơi xuống đất, sau đó lại nghe thấy được
các loại như là : "Pháp luật Minh
triều, Lăng trì" gì đó, cũng không có gì vui vẻ, vì thế cô liền yên tâm
thoải mái ngủ trong hai tiết học.
Kết quả, từ đó về sau, Lâm Thư không còn nớm nớp lo sợ việc
phải trốn tiết, mà đúng lý hợp tình trốn tiết, cho dù thật sự gặp phải cảnh ngộ
"Bất trắc” cũng có ba người kia xử lý giúp.
Vốn dĩ cả buổi sáng hôm thứ sáu chỉ có hai tiết học, đối với
Lâm Thư mà nói, ngủ một mạch đến khi tỉnh ngủ, sau đó mở máy tính lên, chìm đắm
trong thế giới tiểu thuyết, đó thực sự là thiên đường của nhân gian.
Lớp tự chọn mỗi tuần có hai tiết, một trăm phút, tất cả mười
tuần, gần mười sáu tiếng bốn mươi phút, khoảng thời gian quý giá này cô có thể
đọc xong ba bộ tiểu thuyết BL (Boy';s love – tiểu thuyết Đam Mỹ) kinh điển, đặc
biệt là BL Anime và phim điện ảnh BL yêu đương thuần khiết, cô cho rằng phải cực
kỳ khéo léo tận dụng thời gian để xem những thứ này.
Lâm Thư bắt đầu nhớ lại, thì ra là thế, giáo viên dậy môn tự
chọn của các cô. Tên là Tô Mặc, đẹp trai phóng khoáng tài hoa hơn người tuổi trẻ
đầy hứa hẹn.....( Chỗ này lược bỏ mấy trăm chữ) "Không điểm danh".
"Bây giờ đã là chín giờ một phút, nếu cậu rời giường đi
học cùng bọn tớ, vẫn kịp đấy." Tiết Băng tận tình khuyên bảo, không muốn
Lâm Thư làm hỏng "Ngày tốt gặp mĩ nam"
"Tớ kiên quyết không rời khỏi ổ chăn ấm áp của
mình" Lâm Thư do dự trong 0.1 giây, trả lời như chém đinh chặt sắt.
Trước đó, Tiếu Đồng quay đầu nhìn Lâm Thư đầy hứng thú, cô
thấy ra đầu run lên sởn gai ốc trong lòng run sợ, nhưng cuối cùng vẫn bị khuất
phục trước cơn buồn ngủ, không quan tâm nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh lại, cô quấn kín trong chăn bông, bắt chước chuột đồng,
lăn lộn trên giường, từ từ mở mắt, cầm điện thoại di động, mười giờ ba mươi.
Giơ ngón tay tính toán, bây giờ còn mười phút nữa là hết tiết
ba, nếu bây giờ lên lớp, có thể học tiếp tiết bốn, có thể nhìn thấy "mĩ
nam" Tô Mặc mà các cậu ấy nói.
Có đi hay không? Đây thực sự là một lựa chọn khó khăn.
Ọc ọc....
Lâm Thư ai oán xoa xoa bụng: "Mày đói rồi phải không?
Tao đi pha mì gói, mày chờ chút"
Ọc ọc, ọc ọc....
"Ái chà? Mày không muốn ăn mì gói? Nhưng trong ký túc
xá chỉ có mì gói....." Lâm Thư mặt cau mày có.
Ọc ọc, ọc ọc, ọc ọc........
Đối mặt với "Nhu cầu" mãnh liệt của cái bụng, cô
thở dài: "Được rồi, tao xuống căn tin cho mày ăn"
Cuối cùng, ham muốn nhìn mĩ nam vẫn không thể thắng được
khát vọng của đồ ăn.
Đi đôi dép lê gấu mèo bằng nhung vào chân, cùng với một đôi
mắt thâm đen tương đương với "Quốc bảo" (Gấu trúc), Lâm Thư vật lộn hết
sức lảo đảo từ trên giường xuống đất, xuống lầu mua đồ ăn cho bản thân.
Còn chưa đi xuống lầu: "Lớp trưởng, anh nhìn xem ánh mắt
tôi kiên định biết bao...." tiếng hát tràn đầy sức sống của Lãnh Dương
Dương vang lên, Lâm Thư vô cùng bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, Tiếu Đồng
nhắn tin: "Hết sức khẩn cấp, Tô Mặc nói tiết sau sẽ kiểm tra, lên lớp
nhanh"
Hả.....Kiểm tra bất chợp? Cái này không phải biến thành điểm
danh sao!