
"Đừng như vậy...... Ừm........ Đau
.........A........."
Giọng nói mềm mại như nước truyền đến, cả người Lâm Thư chấn
động, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong cuốn tiểu thuyết, cô đọc
ngày hôm qua.
Chính là cảnh một cô gái rên rỉ đầy ham muốn, kiều mị ướt
át, chỉ tiếc người đàn ông phúc hắc kia hình như đã hiểu lầm, anh ta làm đau cô
gái.Thât là ngược tâm ngược thân, cô đọc đến hai mắt lưng tròng, mãi đến ba giờ
sáng mới mang theo đôi mắt nặng trĩu sưng lên như trái đào, tê tâm phế liệt đi
ngủ.
Vậy nên, ngay ba giây sau khi thức giấc Lâm Thư liền sử dụng
trí tưởng tượng mơ mộng của mình, quyết định thức dậy để đón ánh mặt trời đầu
tiên, mở mắt ra, nằm nhoài trên giường nhìn xuống.
"Mới sáng sớm, người nào gào thét nhộn nhạo vậy?"
Bạn cùng phòng cô, Tiếu Đồng hung hăng quăng cái nhìn hình
viên đạn vào người Lâm Thư: "Cậu mới nhộn nhạo, cả nhà cậu đều nhộn nạo!"
Lâm Thư chớp mắt, lúc này mới nhìn lên, đúng lúc thấy Liễu
Yên Nhiên đang tạo kiểu tóc cho Tiếu Đồng, tạo thành đủ loại kiểu dáng. Còn cô ấy
mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, đi cùng với nó là một đôi giày nhỏ, trong những
ngày mùa đông như thế này càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Tiết Băng
đang đứng bên cạnh, đối diện với chiếc gương, cẩn thận cài chiếc gim cài áo lấp
lánh lên trên bộ đồ màu đen của mình.
"Các cậu........ Không lẽ các cậu định sau khi tan học
sẽ đi xem mắt?" Lâm Thư vò vò cái đầu tổ quạ, nhầu nhĩ giống như một miếng
xốp cũ nát bị nhúng nước, lăn ra giường tiếp tục giả chết.
Tiết Băng chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Cậu có biết
hôm nay là ngày gì không?"
"Thứ sáu, ngày mười tám tháng mười hai". Lâm Thư vừa
nhảy từ trong ổ chăn ra với lấy điện thoại, vừa suy nghĩ xem hôm nay có phải là
ngày hoàng đạo gì không, mọi chuyện đều thuận, thích hợp cho việc cưới xin, cho
nên ba người phụ nữ này mới hưng phấn hơn uống máu gà như vậy.
"Tuần này đã là tuần thứ 13 rồi" Ngay cả người
tính khí dễ chịu như Liễu Yên Nhiên cũng phải nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Thư biết nghe lời phải: "Ừm, ừm, còn có hơn một
tháng nghỉ đông nữa"
"Được rồi được rồi, cậu thông minh như vậy, các tế bào
thần kinh của cậu làm sao có thể hiểu được bọn tớ chứ?" Tiếu Đồng không
kiên nhẫn nói.
Lâm Thư ôm nỗi căm hận cắn chăn: "Cậu không phải công
kích tớ như thế"
"Tớ đâu có công kích cậu". Tiếu Đồng đặc biệt cố
tình khéo léo nhắc đến cái “người" đang cắn cắn chăn.
"Cậu, cậu....." Muốn so sánh sự độc miệng giữa Lâm
Thư và Tiếu Đồng, chẳng khác nào mang bánh bao thịt đi đánh chó, một đi không
trở về! Lâm Thư đơn giản "Lướt đi" một cái, chui vào ổ chăn, trốn vào
góc tối trồng nấm.
"Nói chuyện nghiêm túc đi, cậu thực sự không lên lớp tiết
của Tô Mặc sao?" Tiếu Đồng luôn cảm thấy việc cãi nhau với Lâm Thư không
phải là thách thức, bình thường cũng không gây sự.
"Tô Mặc là ai?" sau khi tìm kiếm cái tên này trong
đầu không có kết quả gì, Lâm Thư cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.
Tiết Băng nghe thấy cái tên Tô Mặc, hai mắt lập tức sáng
lên, giống như chó con bị đói bụng vài ngày, đột nhiên nhìn thấy khúc xương,
"Tô Mặc thực sự là cực phẩm nhân gian nha".
Mấy kẻ háo sắc này ở trong ký túc xá đã ba năm "Cấu kết
với nhau làm việc xấu", đối với mỗi một biểu hiện, một động tác của Tiết
Băng, Lâm Thư đã quá quen thuộc. Mỗi khi Tiết Băng ở trong trường học phát hiện
ra một mĩ nam nào đó, sẽ luôn luôn cảm khái một câu: "XX là cực phẩm nhân
gian". Mà khiến cho cô ấy có thể dùng đến hai chữ "Thực sự", cho
đến bây giờ chỉ có một người này.
"Đã qua hơn nửa học kỳ, không ngờ đến bây giờ cậu vẫn
không biết Tô Mặc" Ánh mắt Tiết Băng tràn đầy trách cứ.
Lâm Thư giật mình, ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề,
Tô Mặc là nhân vật lớn cỡ nào? Cô đưa ánh mắt hoang mang chưa tỉnh ngủ hẳn nhìn
Liễu Yên Nhiên: "Tớ cần phải biết anh ta sao?"
"Tuần sau là tuần thứ 14 của năm học, là tuần thứ ba học
môn tự chọn, tới bây giờ cậu vẫn tin rằng, cậu chỉ cần gặp qua một người sẽ nhớ
ngay người đó?" Tiếu Đồng phát ra giọng nói lạnh lẽo, khiến mồ hôi lạnh của
Lâm Thư túa ra liên tục, sám hối một cách sâu sắc.
"Tô Mặc là thầy giáo môn tự chọn của chúng ta" Liễu
Yên Nhiên tốt bụng nhắc nhở.
Lớp học tự chọn..... A! Cô nhớ ra rồi.
Bây giờ đã là học kỳ hai năm thứ ba đại học, đến năm thứ tư,
phần lớn thời gian đều là đi thực tập ở bên ngoài, rất ít khi về trường. Vì vậy,
môn học tự chọn này coi như là môn học cuối cùng ở đại học.
Lúc chọn môn học, Cô chọn trái chọn phải, do dự mãi, cuối
cùng quyết định phải nâng cao cảm xúc của bản thân bằng cách lấy môn nhân văn
làm mục tiêu.
Không ngờ, lúc có kết quả đăng ký môn học, vừa hỏi, ba người
kia cũng đều nhất trí cùng chọn môn học đó.
Nghe xong tin này, cô liền ngây ra không hiểu gì, trong ký
túc xá ba người này từ trước đến nay đều không thích học môn nhân văn nhạt nhẽo
này, trong mắt các cô ấy những thanh niên làm văn nghệ là những người khó hiểu
nhất thế giới.
Tiếu Đồng từng nói: "Lâm Thư, cậu lại kẻ hai nhị (1)
cũng có sắc có hương, còn đám người kia cũng là những kẻ