
Lâm Thư hiết rõ toàn bộ tiền đề của việc trốn học luôn hình
thành trên cơ sở là giáo viên khoan dung độ lượng không điểm danh. Vì thế,
nhanh chóng chạy vào ký túc xá, thay giầy, cầm lấy túi sách, cô vung chân chạy
như điên ra ngoài.
Lúc chạy tới phòng học, là mười giờ bốn chín phút, chỉ kém một
phút nữa. cô khom lưng, cẩn thận đi vào từ phía dưới "Phục phục tiến
lên" ( chị ấy bò rạp xuống để vào lớp), cuối cùng thuận lợi ngồi ở hàng thứ
hai cùng ba người kia.
Kéo kéo góc áo Tiết Băng, cô nhẹ giọng: "Sao lại ngồi
chỗ này?" Mấy người trong ký túc xá không phải luôn lấy việc ngồi hàng thứ
ba từ dưới lên làm mục tiêu phấn đấu à?
"Chỗ này thì sao? Bọn tớ phải lên lớp sớm một tiếng mới
giành được đó! Phải biết rằng, ngồi chỗ này, ngẩng đầu một góc bốn lăm độ, có
thể nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ anh tuấn nho nhã của giáo sư Tô......" Tiết
Băng không khỏi đắc ý.
"Sao đột nhiên lại kiểm tra thế?" Lâm Thư cắt
ngang, cô nghĩ dù sao chỉ còn một tiết học cũng không tới mức khiến cho cô bi
ai đau khổ.
"Cái gì mà đột nhiên kiểm tra?" Tiết Băng vẻ mặt
khó hiểu.
"Sao.... “ Lâm Thư không nói gì lẳng lặng nhìn về phía
Tiếu Đồng. Tiếu đồng cảm giác mấy sợi tóc trên trán giật gật một chút, quay đầu
lại, vô hại cười cười: "Cá nhân tớ cho rằng, nếu không nhìn qua Tô Mặc một
lần, cậu sẽ hối hận cả đời. Là người chị em tốt nhất của cậu, tớ sao có thể nhẫn
tâm để cho nữa đời sau của cậu sống trong sự thống khổ hối hận được, cậu nói
đúng không?"
"Bộp......" Lâm Thư đập bàn, đứng lên, cảm xúc
trong lòng đã không thể dùng từ phẫn nộ để hình dung nữa, bữa sáng của cô, thế
giới đam mỹ của cô, của cô...... Lâm Thư đỏ mắt: "Cậu, cậu......."
"Em sinh viên kia, lúc lên lớp nên kiềm chế sự cuồng
nhiệt trong lòng một chút". Phía trước truyền đến giọng nói dứt khoát
trong trẻo, nhàn nhạt, giống như tiếng ngọc vỡ.
Trong chớp mắt, phòng học vừa mới đang sôi trào, liền yên
tĩnh trở lại, hơn một trăm ánh mắt cùng lúc quét qua, Lâm Thư nuốt một ngụm nước
bọt, áp lực khổng lồ trên đầu, ngẩng đầu nhìn bục giảng, một góc bốn lăm độ.
Một người toàn thân vàng nhạt cùng với ghim gài của chiếc áo
gió làm nổi bật lên dáng người thon dài, tao nhã cầm tài liệu giảng dậy, cho dù
khẽ nhíu mày, cũng không mất phong độ. Mái tóc mềm mại trên trán đâu vào đấy,
tuy cặp kính che khuất đôi mắt kia, nhưng khóe mắt đuôi mày đen như mực cổ. Lâm
Thư lập tức nghĩ đến những người thư sinh tuấn mỹ có một không hai trong tiểu
thuyết cổ đại, mặc dù gầy yếu, nhưng đứng ở chỗ nào, chỗ đó tự nhiên sẽ trở
thành phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong tích tắc đó Lâm Thư liền hiểu ra vì sao các bạn phòng
mình lại "Điên cuồng" như vậy.
Đúng là.....
"Em sinh viên kia, mời em ngồi xuống, mặc dù tôi có thể
hiểu tâm trạng phấn khích của em sau khi gặp giáo viên....." Tô Mặc hơi
nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng mà, tôi muốn vào học rồi"
Khóe miệng mỉm cười của anh không biết cố ý hay vô tình khiến
"thần hồn điên đảo" của cô lần lượt "triệu hồi", cuối cùng
tinh thần cũng trở lại, lặng lẽ ngồi xuống, vùi mặt giữa hai cánh tay.
Như thế này, thật là mất mặt, quá mất mặt ....
Lâm Thư ở trong lòng lệ rơi đầy mặt, quả nhiên, trai đẹp lên
lớp, thực sự là không thể tùy tiện trốn, bởi vì sẽ có Sailor Moon đại biểu ánh
trăng trừng phạt bạn!
Lâm Thư ủ rũ gục mặt xuống bàn, nửa người nằm nhoài ra bàn,
cố hết sức co người lại giảm thiểu sự lấn chiếm của bản thân trong không gian
nhỏ bé của lớp học.
Do những tiết học trước không nghe giảng, cô chỉ đại khái biết
Tô Mặc đang nói đến một trong những điểm đặc sắc lớn nhất trong triều đại nhà
Minh là ...... thái giám.
Nhắc tới thái giám, điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô
chính là bộ phim "Long Môn phi giáp" vừa xem cách đây mấy ngày. Tạo
hình của Hoa Lan Chỉ trong cảnh đi săn trong mưa vô cùng quyến rũ thực sự khiến
cho Lâm Thư muốn ngưng mà không được, YY suốt cả một ngày, làm cho bong bóng
màu hồng bay đầy trong không khí ký túc xá.
Trốn ở góc phòng, Lâm Thư cười ha ha, Tiết Băng sợ tới mức
khẽ run rẩy, quay đầu lại đúng lúc thấy cô đang cắn móng tay, hai mắt phát ra
ánh sáng xanh, dáng vẻ giống như đang chìm đắm trong thế giới riêng của chính
mình.
Tiết Băng lắc đầu, Tiếu Đồng nói đúng, quả nhiên những người
bình thường không có cách gì theo kịp.
Giảng được một nửa, Tô Mặc đột nhiên cầm lấy sổ điểm danh,
nói muốn mời một người trả lời câu hỏi.
Vẫn duy trì tư thế đáng khinh, Lâm Thư chuẩn bị đi vào giấc
mộng gặp chu công, cũng khẽ ủ rũ mông lung nâng mí mắt lên, bày ra cái dáng vẻ
giống như vừa nãy thật sự có nghe giảng.
Kinh nghiệm trong nhiều năm cho cô biết, khi giáo viên gọi học
trò trả lời câu hỏi, thường chọn những người ngồi phía cuối lớp, nhất là những
sinh viên nào ăn mặc xinh đẹp, chột dạ cúi đầu.
Lâm Thư cúi đầu nhìn lại mình một chiếc áo xám bình thường,
bảo đảm một người như vậy cộng thêm ngồi lẫn một đám người ngay cả cha mẹ tìm
cũng không ra, vì thế mỉm cười lớn mật nhìn thẳng lên chỗ Tô Mặc trên bục giảng.
"Vậy thì Tiết Băng...."
Chậm dãi thở nhẹ một cái, ngay lúc đó L