
nhưng nàng đâu
có tư cách quản lý thế tử, đừng tưởng bây giờ nàng đang được yêu chiều,
nói không chừng tới một ngày nào đó vừa tỉnh dậy đã bị đuổi ra khỏi phủ, làm sao mà nói.
Nói
không quản, nhưng trong lòng Thanh Thu vẫn rất tò mò, nàng nghe bọn a
hoàn nói chủ nhân Thiên phủ cũng được hoàng thượng tặng mỹ nhân, bất
giác cảm thấy rất kỳ quái. Hai người đàn ông có liên quan tới nàng đều
nhận được một đống mỹ nhân. Nàng không vui vì Ninh Tư Bình hay là thế
tử? Vừa rồi Tiểu Liên nói rất tò mò về dung mạo của đám mỹ nhân kia,
muốn kéo Thanh Thu đi xem, nghe nói đám người đó ngày đêm mong chờ được
biểu diễn cho thế tử xem. Hoàng ân mênh mông, diễm phúc này không phải
người nào cũng được hưởng đâu. Thanh Thu đương nhiên là từ chối, muốn đi cũng không đi cùng với Tiểu Liên, như thế khả năng bị người ta phát
hiện rất cao, mà bị phát hiện thì ngượng biết bao.
Bên
ngoài Giám Thiên các, Vệ Minh đang nén cơn giận trong lòng ngồi nghe đám nữ tử kia ca múa. Việc gọi họ đến đây đều là chủ ý của quản gia Thanh
Thư, muốn thế tử sau khi dùng bữa xong được nghe hát xem múa giải sầu.
Hơn nữa, từ khi thế tử hồi kinh, trong chuyện nam nữ cứ như biến thành
người khác vậy, hoàn toàn phớt lờ đám a hoàn xinh đẹp mơn mởn ngày ngày
hầu hạ bên cạnh. Mãi mới thấy hắn động lòng với Thanh Thu cô nương, thể
hiện chút thần thái phong lưu ngày xưa, hoàng ân này của hoàng thượng
tới thật đúng lúc!
Đám ca
vũ vào phủ đã nghe nói tối nay thế tử muốn gặp họ, lập tức kêu lên vui
sướng, vội vã lôi nhưng y phục mát mẻ ra mặc, cố gắng qua điệu múa giành được ân sủng. Vệ Minh vốn định đến phòng Thanh Thu ngủ một lúc, đối với sự bố trí của Thanh Thư có cũng được mà không cũng chẳng sao. Tối nay
hắn có chút buồn chán, mùa thu sắp qua, áo ấm cũng đã mặc. Vệ Minh đang
băn khoăn tối lạnh thế này sao chẳng có chút cảm chút cảm giác lạnh gì,
thì lại nhìn thấy đám vũ công ăn mặc vô cùng mát mẻ, lòng thầm nghĩ có
lẽ không lạnh thật.
Tiếng
nhạc du dương, mười hai nữ tử hoặc đàn hoặc hát hoặc lả lướt theo từng
điệu nhạc. Dưới ánh đèn mờ ảo người nào người nấy cũng như ảo như mộng,
tiếng ca mỹ miều, người cũng yêu kiều, sắc mặt Vệ Minh càng lúc càng
trầm xuống. Hắn cảm thấy có phần không ổn, cảnh tượng này trước kia hắn
cũng đã từng xem nhiều. Theo lý thì hắn sớm đã chẳng còn cảm giác mới mẻ thích thú, nhưng có lẽ ánh nến làm người ta hoa mắt chăng? Mở cửa sổ
hứng gió lạnh hồi lâu cũng không sao khiến nhiệt độ trong người hạ
xuống, lại thêm đám vũ công kia cố ý khêu gợi, khiến Vệ Minh càng xem
hơi thở càng nặng nề. Suýt chút nữa hắn không kìm chế được dục vọng kỳ
quái đang cuồn cuộn trong lòng.
Tâm chí
hắn sớm đã được tôi luyện kiên cường như sắt nơi biên cương, và cũng
quen với việc khống chế tâm tư cảm xúc của mình. Chỉ cần một chút khác
thường hắn sẽ nhận ra ngay, lập tức vận khí kiểm tra toàn thân, không
phát hiện mình đã bị trúng thuốc mê hay xuân dược gì. Vệ Minh ngẫm nghĩ
lại, đột nhiên mặt hắn thoáng ửng hồng, đứng bật dậy, đẩy vũ nữ đang áp
sát vào người mình ra, gọi người tới.
Tiếng nhạc tiếng hát đột ngột ngừng bặt, không biết đã sai chỗ nào.
Gió
lạnh, Thanh Thu cũng mở cửa sổ nhưng chưa ngủ, thấp thoáng nghe tiếng
đàn sáo từ xa vọng lại, nàng có chút ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.
Bọn tiểu a hoàn len lén liếc nàng, thầm nghĩ Thanh Thu cô nương có lẽ
tâm trạng không được vui, nhất định là buồn phiền vì đám ca kỹ vừa được
đưa vào phủ. Nghĩ đi nghĩ lại, vừa được thế tử để mắt, còn chưa có danh
phận, thì đã xuất hiện một đám nữ nhân tới tranh sủng, sau này liệu còn
có được kết cục tốt đẹp hay không cũng chưa dám nói chắc.
Đột
nhiên Thanh Thu như không thể chịu đựng được nữa, bịt chặt hai tai định
không nghe sẽ không thấy phiền, nhưng cũng chẳng được lâu. Hai tiểu nha
đầu thấy nàng luôn miệng lầm bầm: “Phiền chết đi được”, sau đó quay
người bỏ ra ngoài.
Nàng vừa ra ngoài được một lúc, thì thế tử lao vào phòng, không thấy Thanh Thu ở đấy, bèn hỏi: “Thanh Thu đâu?”.
“Cô nương vừa mới ra ngoài…”
Không đợi hai tiểu a hoàn nói xong, Vệ Minh vội vàng ngắt lời: “Muộn thế này rồi, có biết nàng đi đâu không?”.
“Nô tỳ không biết…”
Bóng người lao vụt đi, thế tử đã biến mất tăm mất tích, hai tiểu nha đầu quay sang nhìn nhau, không biết Vệ Minh đi đâu.
Phủ thế
tử rộng thế này, phải có nơi nào đó yên tĩnh không nghe thấy những tiếng đàn ca sáo nhị phiền phức kia chứ. Thanh Thu đã ở đây được một thời
gian, nhớ tới thuỷ tạ mà thường ngày mình vẫn hay lui tới, ở đó yên
tĩnh, không nghe thấy tiếng đàn phiền lòng kia.
Nàng dựa vào lan can đứng một mình, nghĩ về mối tâm sự mà chính bản thân cũng
không hiểu nổi kia, bất giác tự hỏi: Nàng lên thực đơn đó cho Vệ Minh,
là muốn nói với hắn rằng nàng đã ghen ư?
Phải, cũng không phải.
Nhìn bên ngoài thì thời gian này hắn chủ quanh quẩn ở bên một mình nàng, nhưng
hoàng thượng tặng cho hắn đám nữ tử đó, đã là nam nhân không ai từ chối
cả. Mười hai người, hừ, diễm phúc lớn quá nhỉ, cảm giác ghen tuông trong lòng nàng không thể diễn tả bằng lời.
Trước
kia n