
, Ninh Tư Bình ho càng dữ hơn, rời khỏi Xuân Thượng cũng được một
thời gian. Việc quan trọng trong kế hoạch đã xong, chuyện của Thanh Thu
mới thật sự là điều khiến y phải suy nghĩ, còn về Tuyết Chỉ, cảm giác
khó chịu trong mắt y dâng tràn, Ninh Tư Bình dùng một chưởng dập tắt
nến, trong bóng tối trầm mặc không nói gì.
Xuất giá phải chuẩn bị những gì? Các bước trong tam thư lục lễ[1'> ai ai đều biết, những điều không thể thiếu. Thế tử thành thân lại càng
phải trịnh trọng hơn, những lễ tiết rườm rà xem chừng nhiều không kể
siết.
[1'> Những quy tắc nghi lễ truyền thống quan trọng trong hôn lễ.
Nói là
chuẩn bị thành thân, nhưng Thanh Thu không dám tin, Vệ Minh bố trí người tới may đo hỷ phục cho nàng. Hồng Ngọc và Thanh Thư thỉnh thoảng tới
hỏi ý nàng về một vài việc quan trọng, như lụa đỏ cần bao nhiêu, cửa
hàng vải nào trong kinh vừa đáng tin lại vừa tốt, ngày cưới định vào
ngày nào… chẳng có gì bất thường.
Vệ Minh
là người có tiếng tăm, mọi động tĩnh trong phủ thế tử lúc nào cũng có
người để ý. Những thiếu nữ ngưỡng mộ thế tử năm đó giờ đều đã xuất giá,
lúc này nghĩ tới việc trước kia tim mình từng có một nam nhân như thế,
còn đỏ mặt, chứ đừng nói gì tới nữ tử đang ở tuổi cập kê. Chủ đề gần đây họ bàn tán không phải là chuyện mình muốn tìm một phu quân ra sao mà
thế tử sẽ lấy tiểu thư nhà nào.
Còn về
hôn sự của thế tử Vệ Minh, trong thành Việt Đô có một cách nói mới, nói
rằng hắn sắp đón một trù nương trong phủ về làm vợ, nghe thôi đã kinh
ngạc rồi. So với tin này, mọi người vẫn tin rằng con gái của Khang tướng quân mới là tân nương thực sự. Ai ngờ tin đồn càng truyền đi lại càng
lan nhanh, chính miệng bà chủ của cửa hàng tơ tằm đã nói, từng vào phủ
thế tử đo y phục cho nữ tử đó, thứ mà người ta đặt đó là đồ mặc khi xuất giá.
Đây là
sự kiện lớn, thậm chí còn truyền tới tai của vị cửu ngũ chí tôn trong
cung. Hoàng thượng chỉ biết vị hiền thần này của mình trước kia là một
thiếu niên phong lưu. Mấy năm gần đây tâm tính thay đổi, ngài còn đang
lo lắng hắn học Liễu Hạ Huệ[2'>, lần trước đã cố ý ban tặng mỹ nhân cho hắn, hoàng thượng đang đắn đo xem có nên nể tình, ban hôn cho
Vệ Minh hay không, ai ngờ hắn đột nhiên nói muốn thành thân.
[1'>
Liễu Hạ Huệ tên thật là Triển Cẩm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước
Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Hoàng
thượng cũng là người, lúc này gần tới Tết, sự vụ không nhiều, bèn sai
người đi nghe ngóng gần đây trong dân gian đang bàn luận chuyện gì, coi
đó làm niềm vui. Phản ứng của phu phụ quân vương nằm trong dự đoán của
ngài, nhưng họ không dám tỏ thái độ quá cứng rắn ép con trai lấy người
mà mình ưng, thật khiến người ta thấy ly kỳ.
Xem ra
Vệ Minh không chỉ giỏi đối phó với kẻ địch mà thủ đoạn với người nhà
cũng không thể xem thường. Hoàng thượng không ngờ Uy Vũ tướng quân của
mình cũng có liên quan, con gái nhà họ Khang tướng mạo có một không hai, không phải ngài chưa từng nghe, có thể khiến Vệ Minh bỏ vàng lấy ngãi,
điều đó cho thấy nàng đầu bếp nhỏ bé kia đặc biệt thế nào.
Sau khi
việc đàm phán kết thúc, Vệ Minh không phải bận rộn nữa, hắn sớm đã xin
nghỉ phép ở nhà, có điều kẻ tới cửa cầu kiến không ít, nên hắn vẫn phải
dành thời gian để tiếp đón, đối phó. Vốn dĩ thời gian quấn quýt bên
Thanh Thu cũng không nhiều, lại thêm mối quan hệ với phủ quận vương đang trong thời kỳ nước sôi lửa bỏng.
Chuyện
Vệ Minh khăng khăng lấy Thanh Thu, phụ mẫu phản đối, quận vương phi thậm chí còn mấy lần mời ngự y tới xem bệnh, nói rằng mình ốm không nhẹ, chỉ cần cử động là ngực lại đau thắt. Hắn biết rõ đây chẳng qua chỉ là thủ
đoạn vặt vãnh của mẫu thân, nhưng thân là con, sao có thể làm ra những
việc đại nghịch bất hiếu.
Ngày nào Vệ Minh cũng về qua phủ thỉnh an, khi quay về không hề nhắc tới chuyện
này trước mặt Thanh Thu, cũng không cho phép người trong phủ lời ra
tiếng vào. Hắn chỉ cười nói với Thanh Thu rằng mình lại nghĩ ra công
thức của mấy món đặc biệt, xem nàng có thể làm được không.
Đối với
một người kén ăn như thế tử, Thanh Thu nhiều lúc cũng phải bó tay, tên
món ăn thì rất hay, nhưng công thức lại cổ quái, thật không biết hắn lấy ở đâu ra những thứ kỳ quặc như thế. Sau này nàng mới biết, hắn dùng
Kinh Thi để đặt tên cho món ăn.
Nếu thế
tử đã thích tranh luận đạo lý, giảng giải Kinh Thi với nàng như thế, thì Thanh Thu cũng không cần khách sáo nữa. Món thịt tẩm bột hấp thì gọi là “Bất hoài quy”, cà nấu tỏi băm thì tao nhã gọi thành “Thục nhân quân
tử, kỳ đức bất hối”, món mỳ nấu tôm bóc vỏ lại dùng lá sen, nấm, hạt sen ba thứ nguyên liệu này đun nhỏ lửa lấy nước dùng.
Cứ đấu
qua đấu lại như thế, nàng cũng làm ra được những món với hương vị hết
sức đặc biệt. Không chỉ Vệ Minh được ăn ngon thỏa mãn, mà Tống Củng,
người thường tìm cơ hội tới gặp Huống Linh Ngọc cũng được thơm lây, lấy
cớ tới thưởng thức mỹ thực trong phủ thế tử, đường đường chính chính ra
vào nơi đây.
Một hôm, Thanh Thu cầm quyển Kinh Thi lật xem, khi đọc đến dòng “Tư lạc Phán Thủy, bạc thái kỳ mao”[3'>, nàng tự nhiên nhớ tới