Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326094

Bình chọn: 10.00/10/609 lượt.

t bọn họ nhìn cô đều rất quái lạ, mà ánh mắt

nhìn Đường Nhất Đình lại mang theo kính sợ. Thật lâu sau cô mới nghĩ

thông suốt, nơi này căn bản chính là vương quốc của Đường Nhất Đình.

Cô có thể chịu đựng việc Đường Nhất Đình đổi tên trong toàn bộ giấy tờ

chứng nhận của cô thành Đường Khả, cũng có thể chịu đựng việc anh ta ở

trước mặt mọi người khoe khoang về đám cưới của cô với Đường Nhất Đường, bao gồm việc nói thành là anh ta và cô. Việc khiến cô thật sự chịu

không nổi chính là cô bị giữ đầu và làm điện liệu hàng tuần.

Mỗi lần, sau khi điện liệu chấm dứt, Đường Nhất Đình đều hỏi cô một câu. Cô không nghe rõ anh ta nói cái gì, cũng không thể nhớ nổi mình trả lời thế nào.

“Cô ấy trả lời anh, nói rằng cô ấy đồng ý.”

Đường Nhất Đình đứng trước giường bệnh Đường Nhất Đường, truyền đạt câu nói của Bạch Khả.

“Nhất Đường,” Anh ta cúi người nhìn khuôn mặt ngủ say của anh nói, “Em hãy tặng cô ấy cho anh đi.”

Người trên giường không nói lời nào, như là cam chịu.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân ngoài cửa. Một cậu bé mặc đồ thể thao

màu trắng phá cửa mà vào. Cậu nhìn người trên giường lại nhìn Đường Nhất Đình, nói: “Sự việc sao lại trở thành cái dạng này?”

“Không phải nhóc phải tham gia thi đấu bóng đá sao?” Đường Nhất Đình không trả lời.

“Tôi hỏi sao lại biến thành thế này!” Trầm Trùng Dương vọt tới trước mặt anh ta nói, “Sao anh ta lại biến thành người thực vật, sao anh lại nhốt Bạch Khả ở bệnh

viện tâm thần? Đây không phải chỉ là một trò chơi sao? Không phải chờ

đến ngày bốn tháng bảy, mọi vấn đề đều được giải quyết ư?”

“Tôi cũng hy vọng thế, nhưng hiện thực thường phát sinh rất nhiều việc ngoài ý muốn, nhóc nên học cách chấp nhận.”

“Sao tôi phải chấp nhận. Anh làm như vậy khiến tôi cảm thấy mình giống tòng phạm.”

“Nhóc đã sớm là thế rồi. Là nhóc tự nguyện tham gia trò chơi, tự nguyện đi tiếp cận cô ấy. Bây giờ nhóc đã có được thứ nhóc muốn, liền quay lại chỉ trích tôi sao?”

Trầm Trùng Dương á khẩu không trả lời được.

“Tôi biết tôi cũng không có tư cách để chỉ trích cậu,” Gerard không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, trên thế giới này nói không chừng thật sự có thần linh. Lúc ở nghĩa trang, tôi đã chứng kiến một loại sức mạnh thần

bí đến khó tin.”

“Sao nào,” Đường Nhất Đình nhếch khóe miệng, “Hai người muốn liên hợp lại để đối phó tôi?”

“Không, chỉ là……”

Câu nói của Trầm Trùng Dương bị ngón tay đột nhiên chỉ vào mặt mà ngưng lại, Đường Nhất Đình chỉ vào cậu nói: “Nhóc từ chỗ cô ấy tìm được tình thân.” Lại chỉ hướng Gerard, “Cậu từ chỗ cô ấy có được sự tha thứ.” Cuối cùng chỉ vào chính mình: “Mà tôi đây, tôi có cái gì? Cô ấy vốn nên là của tôi, tôi chỉ lấy lại đồ của tôi mà thôi.”

Gerard nói: “Thứ đã vỡ nát, cậu vẫn muốn lấy ư?”

Đường Nhất Đình nói: “Hiện giờ tôi thực sự hơi hối hận, không nên cùng cậu chơi cái trò này, bị

cậu lợi dụng. Nhưng một khi trò chơi bắt đầu, nhất định phải chơi đến

cùng.”

“Cái gì là đến cùng? Trong đồng thoại, cuối cùng kỵ sĩ sẽ đánh bại ác ma, một nụ hôn, công chúa sẽ tỉnh lại.” Gerard nói xong liền đi đến bên giường bệnh, quan sát sắc mặt Đường

Nhất Đường. Nếu không phải trong xoang mũi cắm ống nhựa, anh ta thực sự

chỉ nghĩ là anh đang ngủ.

“Theo những gì tôi thấy, người thật sự nên tỉnh lại là anh.” Trầm Trùng Dương nhìn Đường Nhất Đình nói, “Nếu vẫn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó anh sẽ phát điên.”

“Tôi điên rồi, tôi đã sớm điên rồi,” Đường Nhất Đình nói, “Bắt đầu từ khoảnh khắc biết ba muốn giết tôi, bắt đầu từ khoảnh khắc Nhất

Đường bị đưa đi, bắt đầu từ khoảnh khắc mẹ rời tôi mà đi, bắt đầu từ

khoảnh khắc tôi phát hiện tôi yêu Bạch Khả! Cuộc sống của tôi đã không

còn lối ra, đã vậy, tôi đành phải tự mình đục một lối!”

“Không phải không có lối ra, là cậu tự che hai mắt mình, chặt đứt con

đường phía trước của mình. Quay đầu đi, Nhất Đình. Đừng quên cậu đã từng thề.” Gerard nhắc nhở.

“Lời thề nói cho ai nghe? Thần linh ư? Nếu đã thế này, tại sao cậu còn chửi rủa tôi và Nhất Đường như thế.”

“Nhất Đình, cậu tự vây hãm chính mình.”

“Vậy thì vây tôi cùng cô ấy luôn đi.”

Không khí trong phòng bệnh hạ thấp sắp đóng băng. Đường Nhất Đình không

muốn nói thêm gì nữa, anh ta đẩy cửa, người canh giữ ngoài cửa là Lê

Tường.

Trầm Trùng Dương cảm thấy hết cách, cậu bất mãn hỏi Gerard: “Vì sao anh lại để chị ấy đến Texas, nếu lúc ấy trực tiếp đưa chị ấy đi không phải tốt hơn ư!”

“Sao tôi biết được cậu ta sẽ điên thành thế này? Hơn nữa cũng không

biết Đường Nhất Đường còn có thể sống bao lâu. Cô ấy tìm lâu như vậy nếu cuối cùng phát hiện Đường Nhất Đường đã chết, còn không suy sụp sao.

Tôi muốn cho cô ấy chút an ủi, ai biết……”

“Quên đi quên đi,“ Trầm Trùng Dương nói, “Anh nói cho tôi biết chị ấy hiện giờ đang ở đâu?”

“Cái này phải hỏi chú Lê.” Gerard quay đầu nhìn Lê Tường.

Trên mặt Lê Tường là biểu tình trầm tĩnh vạn năm không đổi.

“Nói cho cháu biết đi chú Lê, cháu muốn nhìn chị ấy.” Trầm Trùng Dương nói.

Phải một lúc lâu sau, Lê Tường mới nói: “Cô ấy ở bệnh viện Khánh An tại China Town.”

“Cám ơn chú Lê, chá


Polly po-cket