Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326073

Bình chọn: 7.00/10/607 lượt.

y đầu, chỉ thấy được cái bóng

của Bạch Khả.

“Bạch Khả!” Anh gọi to.

Cô không dừng lại mà liều mạng chạy về phía trước. Cô không biết phải

chạy đi đâu, nhưng nhất quyết không thể ở lại bên cạnh anh. Trực giác

nói cho cô biết, đó là vực sâu vạn kiếp bất phục.

“Bạch Khả, em đừng chạy!” Anh đuổi theo gọi cô, “Em đứng lại cho anh, dừng lại!”

Lúc nhìn thấy bóng lưng nghiêng ngã nhưng vẫn dứt khoát chạy đi của cô,

tại khoảnh khắc đó, anh rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là “Ảo ảnh trong

mơ”. Mọi thứ đêm qua, sự ấm áp tốt đẹp của những nụ hôn những cái ôm,

giọng nói ngọt ngào của cô bao gồm cả bộ dạng rơi lệ vì đau khổ của cô,

anh đều tưởng rằng chúng sẽ kéo dài vô tận, cho đến khi cô nói câu “Đầu

bạc đến già”.

Chỉ khi phơi dưới ánh mặt trời, tất cả bọt nước mới vỡ tung.

Anh không lừa được cô, không lừa được người đàn bà với chỉ số thông minh chỉ có 85 này.

Rốt cuộc ai ngốc hơn ai.

“Bạch Khả!”

Lúc anh sắp bắt được góc áo cô, chỉ cách một giây, đã có một loại tuyệt vọng như thiên sơn vạn thủy trào ra.

“Ngài cảnh sát!”

Bạch Khả gần như bổ nhào dưới chân người cảnh sát, người đó nâng cô dậy hỏi có chuyện gì. Cô chỉ ra đằng sau nói: “Người này muốn bắt tôi.”

“Anh hiểu lầm rồi, cô ấy là vợ tôi, giữa chúng tôi có vài mâu thuẫn.” Đường Nhất Đình giải thích với cảnh sát.

“Không, tôi không phải.” Bạch Khả luống cuống cầm tay cảnh sát, “Ta không biết anh ta, xin ngài hãy cứu tôi.”

“Tôi đúng là chồng cô ấy.” Đường Nhất Đình nói xong, liền lấy từ trong ví ra tấm ảnh chụp chung của bọn họ.

Cảnh sát nghi hoặc nhìn lần lượt bọn họ hai cái, lúc đang định giao Bạch Khả ra, Bạch Khả liền xông lên túm anh ta lại nói: “Tôi phạm tội giết người, tôi đã giết người ở nội châu rồi chạy trốn tới đây. Ngài bắt tôi về đi.”

“Tiểu thư, cô mắc chướng ngại về mặt tinh thần sao?” Cảnh sát không tin hỏi.

“Không, tôi không có. Ngài cảnh sát, ngài có biết việc ông chủ một câu

lạc bộ ở nội châu bị người ta dùng kim đâm chết, trên mông còn cắm một

đóa hoa hồng không? Đó chính là tôi làm, là tôi làm!”

“Em đừng phát điên nữa!” Đường Nhất Đình kéo cô, không cho cô tiếp tục nói nữa.

“Ngài cảnh sát.” Bạch Khả dùng hết khí lực phản kháng, vừa khóc nức nở vừa nói, “Tôi đã phạm tội giết người, mà người đang giữ tôi đây, anh ta muốn hại tôi. Xin ngài cứu tôi, ngài cảnh sát!”

“Xin đợi một chút.” Với kinh nghiệm nhiều năm truy bắt tội phạm giết người khiến hắn sinh

lòng nghi ngờ, hắn bảo bọn họ ở lại, đồng thời lấy bộ đàm, gọi thêm cảnh sát đến trợ giúp.

Tình huống ngày càng khó ứng phó hơn so với tưởng tượng, Đường Nhất

Đường cúi đầu thầm nghĩ, bàn tay đang nắm tay Bạch Khả càng ngày càng

chặt. Bạch Khả quật cường không rên một tiếng, chỉ chờ cảnh sát đến dẫn

cô đi.

Rất nhanh một chiếc xe cảnh sát đã chạy đến, bọn họ bị dẫn đến cục cảnh

sát. Nhờ Internet ra đời và phát triển, cảnh sát dễ dàng điều tra ra vụ

án ở nội châu, tra được cây trâm như lời Bạch Khả nói.

Vân tay hoàn toàn tương xứng, Bạch Khả là người bị tình nghi quan trọng nhất, ba ngày sau ra tòa chịu thẩm tra.

Khi bị đưa vào phòng tạm giam, cô đắc ý liếc mắt nhìn Đường Nhất Đình.

Đường Nhất Đình bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt cô, yên lặng đứng đó, cho

đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt.

Rời khỏi cục cảnh sát, anh đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Lê Tường.

Sau khi điện thoại được nôi, anh hỏi: “Nó bây giờ thế nào?”

“Tình hình rất ổn định.”

“Có hy vọng tỉnh lại không?”

“Hy vọng mong manh, cậu ấy đã bỏ lỡ thời điểm tỉnh lại tốt nhất.”

“Vậy nó sẽ chết sao?”

“Chết đương nhiên là sẽ. Chỉ có điều không phải bây giờ. Trước mắt

cậu ấy vẫn trong trạng thái người thực vật, duy trì sự sống nhờ thiết bị của bệnh viện. ‘Sống’ vài thập niên hẳn là không thành vấn đề.”

“Cho nó thiết bị tốt nhất, bất luận như thế nào.”

Ba

ngày bị tạm giam là những ngày cô ngủ yên giấc nhất từ trước tới nay.

Ngồi trong nhà giam, chặn đường tìm chồng của cô cũng tạm thời ngừng

lại. Cô có ngốc cũng đoán được người đàn ông kia chính là anh em sinh

đôi của Đường Nhất Đường. Cô không biết anh ta đóng giả Đường Nhất Đường để tiếp cận cô vì mục đích gì, nhưng cô biết anh ta nhất định sẽ không

cho cô và Đường Nhất Đường ở cùng nhau.

Mà Nhất Đường của cô ở đâu? Chắc chắn là bị anh em của anh đưa đến một

nơi rất xa rồi, cho nên mới không thể tới cứu cô. Cô không thể buông

xuôi, chỉ cần một ngày anh không chính miệng nói với cô rằng anh không

yêu cô nữa, cô sẽ một ngày không buông bỏ ý niệm đi tìm anh trong đầu.

Cho dù là mười năm hay hai mươi năm. Khi đó tóc cô đều đã bạc trắng, không biết anh còn có thể nhận ra cô hay không.

Song sự thật vẫn chưa làm cho cô toại nguyện. Bất kể cô đấu tranh kháng

nghị trên toà án thế nào, bọn họ vẫn dựa vào tờ giám định cô bị nhốt

trong một bệnh viện tâm thần ở thành phố khác mà Đường Nhất Đình đưa

tới.

Cô vừa mới bước vào bệnh viện này, liền thấy ớn lạnh thấu xương. Tuy

rằng cảnh vật xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, vệ sinh sạch sẽ. Bác

sĩ, y tá phần lớn là người da vàng châu Á, nhưng vẫn không thể cho cô

cảm giác thân thiết. Ánh mắ


Teya Salat