
, phần yếu ớt
mẫn cảm của cô. Nảy lên, rơi xuống, lại nảy lên, bỗng nhiên thân thể nhẹ như yến, cô bay vút lên, thẳng hướng phía chân trời mà phóng đi, nhằm
về phía quả cầu lửa sáng rực nhất trên không trung.
Càng ngày càng tới gần, bên tai cuồng phong gào thét, ngọn lửa giống như mật nước từ trên quả cầu lửa nhỏ giọt xuống.
Lưng bỗng nhiên đau nhói, có cái gì đó sinh trưởng một cách tàn bạo. Một tiếng soạt, cô cảm giác mình rời khỏi lưng ngựa. Thân thể bị nâng lên,
sau lưng mở ra một đôi cánh màu trắng thật lớn, dẫn dắt cô, hướng về
phía ánh mặt trời, ngang tàng xông lên.
Dần dần, một cái bóng màu đen sinh ra từ mặt trời, mở rộng hai tay nghênh đón cô.
Nhất Đường! Cô kinh ngạc vui mừng vươn tay, đang muốn chạm vào, thì bất
thình lình bị một sức mạnh đẩy ra, bay sát qua người anh.
Ánh sáng ở ngay trước mắt, mà cô lại thẳng tắp rơi xuống.
Không kịp bắt lấy anh, người nóng rực đến đau nhức. Cô đột nhiên quay
đầu lại, rốt cuộc, cô cũng nhìn rõ, thì ra ngọn lửa đang bốc cháy đó là
ánh sáng trắng.
Sau đó đột nhiên tối om.
Không nghe được tiếng động nào.
……
Có ánh sáng. Lúc mở mắt, cơ thể của cô thực sự có cảm giác rơi xuống.
Nghĩ rằng là mơ, cô sờ sờ trán mình, cơn sốt còn chưa lui. Hai gò má
nóng ran, âm ỉ muốn ho, lại bị cô nhịn xuống.
Đường Nhất Đình đang ngủ yên bên cạnh cô. Khuôn mặt ngủ của anh ta làm
cho cô không đành lòng nhìn nhiều, dịch bàn tay trên lưng ra, xác định
không làm anh ta tỉnh giấc, cô mới xoay người ngủ ở bên kia giường.
Ngoài cửa sổ tình cờ có một con dơi bay qua, bóng đen cứ thế vội vã bay
lướt qua. Ngay cả con dơi cũng đang vội về nhà sao?
Đột nhiên có cái gì đó nong nóng kéo lưng cô sát vào người anh ta. Cô
hơi kinh ngạc quay đầu, tưởng Đường Nhất Đình đã tỉnh, lại phát hiện
Đường Nhất Đình mắt cũng không hề mở. Anh ta đang ngủ rồi theo bản năng
tìm kiếm thân thể của cô.
Trong nháy mắt, cô xem anh ta là Đường Nhất Đường, không tự chủ được khẽ vuốt đầu anh ta. Anh ta vừa mở mắt, cô lập tức hồi thần.
Dưới ánh trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại một bóng đen hiện lên.
Tin tức kinh người đột nhiên tới.
Vài ngày sau, Bạch Khả lại lần nữa sốt cao không lùi vung tay quát Đường Nhất Đình: “Thả tôi ra, tôi muốn về nhà!”
Đường Nhất Đình vừa nói tuyệt đối không thể vừa trấn an cô. Lúc này, có
người tiến vào nói với anh ta, Đường Nhất Đường đã tỉnh. Ngay từ đầu anh ta đã không tin vào lỗ tai mình, sau đó lại bắt đầu không tin vào các
loại lời thề gì đó.
Chuyện gì cũng đều có khả năng, tỷ như anh ta vừa có thể làm cho Đường
Nhất Đường bình yên vô sự, vừa có thể có được Bạch Khả.
Trong phòng bệnh, Lê Tường, Gerard và Trầm Trùng Dương đều đang ở đây. Bác sĩ và y tá đi qua đi lại.
Đường Nhất Đình đi đến trước giường bệnh, nhìn đôi mắt đã lâu không mở
của Đường Nhất Đường, cười, trong lòng có một tảng đá rơi xuống.
“Cám ơn em.” Anh ta vui vẻ nói.
Đường Nhất Đường thật lâu sau mới đem ánh mắt không có tiêu cự nhắm ngay Đường Nhất Đình, môi giật giật muốn nói gì đó. Đường Nhất Đình ghé sát
tai, nghe anh chậm rãi dùng dùng giọng rõ ràng căn bản không giống người bệnh nói: “Thả cô ấy ra.”
Nói xong câu kia, lại không nghe được gì nữa. Mặc kệ Đường Nhất Đình gọi như thế nào, anh đều không tỉnh lại.
Hoặc là anh tỉnh lại chỉ vì muốn nói câu kia với anh ta.
Sau mấy ngày hôn mê, Đường Nhất Đường qua đời. Anh được chẩn đoán là đột quỵ vì cơ quan nội tạng suy liệt, giấy trắng mực đen, ngay ở trước mặt
Đường Nhất Đình.
“Chết rồi sao ……” Anh ta mê muội bất lực hỏi Lê Tường, “Đã chết thật?”
“Nén bi thương.” Lê Tường nói.
Đường Nhất Đình lảo đảo từng bước, tầm mắt mất đi tiêu điểm. Đứng đờ ra
hồi lâu, anh ta chậm rãi xoay người, cái bóng nghiêng ngả biến mất cuối
hành lang.
Lê Tường than nhẹ một tiếng, trên mặt là loại cô tịch sau khi đối mặt
với đống hỗn độn. Ông ta nói kẻ khác đừng đi theo Đường Nhất Đình, đừng
quấy rầy anh ta nữa, còn mình thì về biệt thự đường Miller. Ông ta tính
thu dọn vài di vật của Đường Nhất Đường.
Trong phòng Đường Nhất Đường dán đầy ảnh chụp của anh và Bạch Khả, Lê
Tường mặt không đổi sắc mà xé hết xuống, xé đến hai tay đau nhức, những
tấm ảnh nắm trong tay bị ném rơi đầy đất. Ông ta xé một tấm, lại ném đi, chỉ cảm thấy trong lòng có một tảng đá đè nặng, rốt cuộc không thể chịu đựng thêm nữa. Trên những tấm ảnh đều là khuôn mặt hạnh phúc của hai
người, chỉ có một tấm, một người còn đang si ngốc chờ đợi một người vĩnh viễn không quay về. Nếu cuối cùng sẽ mất đi, vậy hạnh phúc từng có sẽ
chỉ làm người ta càng thêm thống khổ. Cô bé ấy, cô có thể chấp nhận được sao? May mà cô không thông minh, cô sẽ không hiểu gì hết.
Ngoài cửa sổ phát ra tiếng đùng đùng, Lê Tường đi đến bên cửa sổ, cảm
giác mát lạnh thổi tới. Ông ta hơi quay đầu, lơ đãng dường như nhìn thấy Đường Nhất Đường tựa bên cửa sổ hướng về quốc lộ 66 nhìn xa xăm.
Mưa lớn làm mờ những cao ốc và đường phố, trận mưa này đột nhiên tới
không chỉ giảm bớt khô hạn ở Texas, mà còn làm nhạt đi khổ đau của vạn
vật.
Trong mưa có đứa trẻ nghịch vui vẻ, có đôi tình nhân ôm nhau dư