
dễ dàng thành bạn bè.
Chu Cần
tuy rằng bị Chung Tình cự tuyệt, lại vẫn như cũ không hề giảm nhiệt tình, thậm
chí còn dùng tình cảm bạn bè mời Chung Tình căn cơm trưa. Họ nghe ông chủ nói
cô mới từ nước ngoài về, đều xung phong nhận việc dẫn cô đi ăn món gì đó độc
đáo. Chung Tình hơi cười nghĩ, họ đều nhỏ tuổi hơn cô, vì sao lại đối tốt với
cô như vậy?
Cô cẩn
thận quan sát các nhân viên nữ trong công ty, hầu hết đều rất xinh đẹp, tuổi
cũng còn trẻ. Đám tiểu tử này không tán tỉnh mấy cô gái ấy, lại hứng thú với cô
như vậy. Sau đó, cô xem như hiểu ra, tính cách các cô nhân viên này đều rất
mạnh mẽ, ánh mắt cũng cao ngạo, nghe họ nói chuyện phiếm cũng hiểu được, họ
không có hứng thú với đám tiểu tử trước mắt, mà phải là những người cấp cao
trong công ty, tinh anh tài tuấn. Thì ra, bây giờ ánh mắt của các cô gái trẻ
đều rộng lớn như vậy. Chung Tình chỉ có thể lắc đầu thầm than. Chỉ là, cô trước
mắt còn muốn làm việc, không có kế hoạch yêu đương, mấy cậu nhóc này, xin hãy
nghỉ ngơi một chút đi!
***
Thật vất
vả, cuối cùng cũng đến cuối tuần.
Chung
Tình đeo túi định ra ngoài. Tiêu Tố Tâm gọi cô lại, “Hôm nay không phải là được
nghỉ sao?” Chung Tình vừa đi giày vừa nói, “Con đến nhà Chu Đồng ạ.” Mẹ trầm
ngâm nghĩ một chút, “Được, đi sớm về sớm. Hôm nay Mạnh gia đến đây.” Chung Tình
ánh mắt trấn định, chậm rãi đứng lên, “Vâng ạ, con sẽ về sớm.” Biểu tình của
mẹ, có phải nói là Mạnh Tưởng cũng đến không?
Chung
Tình khẽ hôn lên má mẹ, “Con đi đây.” Nói xong xoay người đi.
Chung
Tình lại mang theo một đống thực phẩm dinh dưỡng vào Chu gia. Cũng không nghĩ
đến, ở Chu gia lại gặp phải một người ngoài ý muốn, Mạnh Tưởng.
Dì Chu
kéo cô vào trong phòng, Mạnh Tưởng đang cùng bác Chu chơi cờ vua, nhìn thấy cô
mỉm cười gật gật đầu. Chung Tình chào bác Chu, đặt đồ lên bàn, biểu tình có
chút khô khan. Trùng hợp như vậy, anh cũng đến thăm bố mẹ Chu Đồng.
Chung
Tình vào phòng bếp pha trà, lặng lẽ nói với dì Chu, “Sớm biết anh ấy đến, ngày
mai con mới đến.” Dì Chu vuốt vuốt đầu cô hỏi, “Vì sao?” “Như vậy thì, thứ bảy
và chủ nhật đều có người đến chơi với dì và bác.” Chung Tình nhẹ nhàng nói,
khóe mắt vụng trộm liếc ra ngoài. Nghe được tiếng bác Chu bên ngoài nói, “Cẩn
thận.” Dì Chu nở nụ cười, “Nếu hai đứa đồng ý, ngày mai lại cùng nhau đến.” Nói
xong liền kéo cô ra ngoài. Chung Tình nuốt xuống câu cuối cùng, lại cùng nhau
đến, tốt nhất là không cần.
Sáng
hôm đó, Mạnh Tưởng chơi cờ cùng bác Chu, Chung Tình ngồi nói chuyện với dì Chu,
ngẫu nhiên bác Chu và Mạnh Tưởng nói về cái gì, nhắc tới Chung Tình, Chung Tình
liền tham gia nói chuyện. Nếu không, cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh dì Chu, nghe
dì kể chuyện. Chung Tình đưa mắt ngắm nhìn Mạnh Tưởng, anh chuyên tâm chơi cờ
với bác Chu, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu cũng rất ôn hòa, tính tình chậm rãi,
cùng với con người vội vàng trước kia của anh thật sự rất khác. Chung Tình có
khi nghĩ đến ngẩn người, dì Chu gọi vài tiếng, cô mới
Sau đó,
thấy Mạnh Tưởng chơi luôn thua. Chung Tình cười cười, có lẽ anh cố ý thua,
người này chưa bao giờ dễ dàng nhận thua, bây giờ trưởng thành, đã học được cách
nhường nhịn.
Giữa
trưa, Chung Tình giúp dì Chu làm bếp. Sau khi đồ ăn được by lên bàn, Mạnh Tưởng
thu bàn cờ, cùng bác Chu ngồi vào bàn.
Hai ông
bà hôm nay dường như đặc biệt cao hứng, bác Chu còn cố ý bảo dì Chu lấy rượu
ra, nói muốn cùng Mạnh Tưởng uống một chén. Mạnh tưởng khuyên can, bác Chu cao
huyết áp, bình thường không được uống rượu. Bác Chu nói hôm nay đang vui, uống
một chút cũng không sao. Dì Chu gật gật đầu đi lấy rượu.
Mạnh
Tưởng nhìn Chung Tình ở đối diện, không hé miệng. Chung Tình khẽ cắn môi, có lẽ
Chu gia khó có ngày náo nhiệt như vậy, nếu hai ông bà đã vui thì cứ để họ vui,
không uống quá nhiều là được. Bác Chu đột nhiên nhớ ra, “Tiểu Tình, muốn uống
chút không?” Ông nghĩ ở nước ngoài uống rượu là bình thường, Tiểu Tình có lẽ
tửu lượng cũng không kém. Chung Tình gật gật đầu, cô nguyện ý làm ông vui. Mạnh
Tưởng lại nhìn cô một cái, Chung Tình cười với anh, đừng đánh giá thấp cô.
“Em lái
xe đến à?” Mạnh Tưởng đột nhiên mở miệng hỏi. Chung Tình sửng sốt một chút, gật
gật đầu.
“Vậy
đừng uống.” Mạnh Tưởng xoay lại nói với bác Chu, “Bác Chu, Tiểu Tình lái xe,
nên uống nước trái cây thì hơn.”
Chung
Tình nhăn mặt nhíu mày, “Chẳng lẽ anh không lái xe?” Anh có thể uống, vì cái gì
cô
“Anh đi
taxi đến.” Mạnh Tưởng mỉm cười nói.
Chung
Tình trừng mắt liếc anh, không nói gì.
Vừa lúc
dì Chu cầm chén đi ra, “Đúng vậy, Tiểu Tình, uống rượu không thể lái xe. Gần
đây luật phạt lái xe sau khi uống rượu rất nghiêm, con uống nước trái cây với
dì.” Chung Tình đành gật đầu đồng ý.
Bốn
người một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện. Đề tài chậm rãi xoay quanh Tiểu Tình, nói
chuyện cô trải qua ở nước ngoài, nói về tình hình gần đây của cô. Chung Tình
không nghĩ nhiều lắm, đều hướng vào ông bà Chu nói. Mạnh Tưởng chỉ thỉnh thoảng
ừ vài tiếng, vẫn im lặng ăn cơm. Đặc biệt khi nói đến quyển nhật ký ảnh của cô,
ông bà Chu cười ha