
ũng nghĩ ra được
một món đồ hắn từng tặng nàng, ngay cả đến sự dịu dàng cũng không có.
Sau này, tất cả những thứ trong thiên hạ, chỉ cần có thể tìm
thấy, nàng muốn cái gì hắn sẽ cho nàng cái đấy.
Người đi đường ai ai cũng lánh xa, ngay cả đến người bán
hàng cũng bỏ chạy, không ai thối lại ngân lượng cho hắn cũng không thèm để tâm,
vừa thủ thỉ với cô gái trên lưng vừa nhìn ngắm các cửa tiệm bên đường xem có
món đồ nào mà nàng thích hay không.
Thế nhưng, đúng lúc sắp đến tiệm y phục thì có một nhóm người
hùng hổ tay cầm gậy gộc liềm dao, hung dữ lao đến, nhốn nháo những tiếng mắng
chửi kêu khóc.
“Mau mau, chính là hắn, mau bắt lấy hắn…”
“Đánh chết hắn đi… bà con cùng đánh chết tên điên khùng lấy
trộm xác chết này đi…”
“Ôi ông trời ơi… con gái đáng thương của ta… khuê nữ tội
nghiệp của ta à…”
Mãi sau khi đánh bật mấy người, hắn mới nghe rõ những lời mà
họ nói, bất giác sững sờ, đột nhiên quay lại đặt cô gái trên lưng xuống, đưa
tay vén mái tóc che trên trán nàng ra. Chăm chú một hồi, rồi không yên tâm hắn
lại vạch ra ngó nhìn bên trán còn lại.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngẩn người đứng đó, sững sờ hồi lâu mới bất
ngờ phá lên cười, nhìn có vẻ rất vui, nhưng chẳng mấy chốc lại u sầu rầu rĩ,
khóc lóc thảm thiết khiến cho đám người đó ngơ ngác nhìn nhau, sợ hãi nghi ngờ,
không ai dám đến gần, ngay cả tiếng khóc lóc quát tháo ban nãy cũng không còn nữa.
Người thị vệ áo xanh luôn thầm lặng đi theo sau hắn, lặng lẽ
len qua đám đông tiến lên phía trước, khoác lên mình hắn một tấm áo choàng.
Chiêu Minh đầu hạ năm thứ Ba Mươi Ba, Kinh Bắc Vương lợi dụng
lão tướng Đạo Tạng Quân Dương Tắc Hưng và Thanh Yến cầm đầu Tây Nam quân trấn
áp Tây Yến, lấy danh nghĩa bình quốc dẹp nạn khởi binh, thống lĩnh năm vạn Kinh
Bắc quân áp sát Chiêu Kinh, nhưng lại đột nhiên biến mất tại An Dương, sau đó ẩn
mình né tránh mọi sự cản trở âm thầm xuất hiện tại ngoài thành Chiêu Kinh, thần
bí như có sức mạnh kỳ diệu nào đó trợ giúp.
Chiêu Kinh xuất hiện một cảnh tượng kì lạ trước giờ chưa từng
có. Chỉ huy trưởng phòng thủ kinh thành và Đề đốc cửu môn đều cáo bệnh, chỉ huy
thống lĩnh cấm quân không điều động được Cấm vệ quân, bách tính hoan thiên hỉ địa,
văn quan lo lắng sợ hãi, võ tướng thờ ơ xem xét tình thế, tin đồn Kinh Bắc
Vương được thần lực trợ giúp truyền đi từng ngõ ngách trong thành…
Kinh Bắc Vương ngồi trong quân danh, không những không tiến
đánh kinh thành, còn không tiếp kiến bất kì ai, ngay cả Mục Dã Lạc Mai đang bị
trọng thương chưa bình phục cũng từ chối, mãi đến khi có thánh chỉ truyền đến.
Chiêu Minh mùa hạ năm thứ Ba Mươi Ba, mồng Chín tháng Sáu,
tân hoàng kế vị, chỉnh đốn triều cương, đổi niên hiệu thành Tĩnh Bình, đại xá
thiên hạ, sử sách xung tụng Viêm Vũ Đế.
Tĩnh Bình mùa thu năm thứ Nhất, Vũ Đế cự tuyệt chiếu cầu hòa
của Tây Yến, đích thân lãnh binh đánh giặc. Mùa xuân năm sau, Tây Yến bình định,
cùng với Nam Việt liệt vào lãnh thổ Đại Viêm. Từ đó trở đi, hai bên Tây Nam
Viêm Quốc không còn có chiến tranh.
Xuân qua, hạ đến, thu về…
Mi Lâm cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất dài, khi mở mắt ra,
chỉ thấy ánh sáng hoàng hôn ấm áp, hoa xuân phủ đầy khung cửa. Nàng hít sâu một
hơi, cảm nhận hương thơm ngào ngạt, cơ thể dễ chịu vạn phần.
Đúng lúc nàng vẫn còn quyến luyến chiếc giường ấm, khuôn mặt
tươi cười của Đại Vu xuất hiện trước mắt, khiến nàng bỗng nhớ ra mọi chuyện.
Thì ra ngày mà Mộ Dung Cảnh Hòa lên đường đi Nam Việt, Đại
Vu ở trước mặt Mục Dã Lạc Mai nhắc đến chuyện thân mật giữa Mi Lâm và Mộ Dung Cảnh
Hòa, nhưng từ đầu đến cuối Mục Dã Lạc Mai cũng không hề chất vấn hắn, thậm chí
cũng không có chút biểu hiện gì là không vui. Lúc này Mi Lâm cũng nhận ra nhất
định Mục Dã Lạc Mai nhất định sẽ ra tay với mình, nếu không với tính khí cương
liệt của nàng ta sao có thể chấp nhận được. Cộng với việc thời gian sao đó nhận
thấy được sự khô cạn dần của cơ thể, khiến Mi Lâm lần đầu tiên trong đời cảm
giác được mùi vị của cái chết qua từng hơi thở. Hơn nữa, Mộ Dung Cảnh Hòa không
có mặt, Thanh Yến cũng không có mặt, ai có thể ngăn cản Mục Dã Lạc Mai giết hại
một người đã không còn sức phản kháng như nàng. Vì vậy, nàng đã biết chắc chắn
mình khó lòng qua khỏi kiếp nạn này.
Nếu như đã không tránh được cái chết, sao nàng phải giả làm
thánh nữ? Nàng tự nhận mình cả đời này chưa từng làm việc tốt gì. Nhưng được một
ý nghĩ vô hình nào đó dẫn đường khiến nàng thấu rõ mọi chuyện, nàng hiểu được
tâm tư của hắn dành cho mình, nàng hiểu tâm tư ấy bị thế tục hỗn loạn này ngăn
cản, cái tâm tư mà hắn rõ ràng phải từ bỏ nàng nhưng lại không thể buông tay.
Nàng nghĩ, nếu như nàng cứ thế này mà chết đi, hắn nhất định sẽ rất thương tâm,
có lẽ còn trở mặt thành thù với người mà sau này sẽ ở bên tương trợ hắn.
Người sắp chết rồi còn gì để mà so đo nữa, chẳng lẽ phải khiến
người sống tiếp tục day dứt vì mình? Vì thế nàng nhất quyết định làm một việc
mà nàng tự nhận là việc tốt. Nàng đâm trọng thương Vương phi tương lai của hắn,
hắn nhất định sẽ hận nàng. Hận nàng cũng tốt… dù sao cũng