
ở nên bất thường, dường như đang dồn nén gì đó làm cho người xung
quanh đến hít thở cũng phải nhẹ nhàng như thể nếu thở mạnh quá sẽ làm mọi thứ nổ
tung.
Kể từ sau khi thoát ra khỏi bãi Li Đồ, đứng bên cạnh mạn
thuyền, nhìn cảnh núi sông bỗng trở nên trong xanh tươi đẹp, Mộ Dung Cảnh Hòa
không ngừng nghĩ đến câu nói “cho nàng ấy đi” của Thanh Yến, nghĩ đến cảnh ngộ
gặp gỡ trong mấy tháng ngắn ngủi, nghĩ đến sắp phải đối mặt với biển động sóng
to, cuối cùng nhìn lên những đám mây rồi quay ngoắt lưng lại.
Vậy thì… cho nàng ấy đi!
Trên con đường ở một thị trấn xa lạ, Mi Lâm bỗng dưng trở
nên mơ màng. Quãng thời gian mười lăm năm kể từ khi biết nhận thức đến bây giờ
đều bị người khác khống chế. Cố gắng vì mục tiêu sống sót rời khỏi Ám Xưởng.
Lúc ra khỏi Chung Sơn, nàng một lòng chăm sóc cho Mộ Dung Cảnh Hòa đã bị liệt
toàn thân, chống lại độc tính phát tác, mỗi ngày đều cảm thấy không đủ. Lần đầu
tiên thoát khỏi Kinh Bắc, có lang trung chốc đầu đi cùng, nhất quyết đòi chữa bệnh
cho hắn. Nhiều chuyện như vậy mà mà mỗi chuyện đều không thể không làm, từ trước
đến nay nàng không hề có quyền lựa chọn. Nhưng bây giờ nàng không có gánh nặng
nào, cũng không còn ai ép buộc nàng phải làm bất cứ việc gì, tự do bỗng dưng
bày ra trước mắt, nàng giống như một kẻ ăn mày phút chốc trở nên giàu có nên
không biết tiêu tiền như thế nào.
Kinh Bắc không thể đến. Trong tiết trời lạnh giá này, cho dù
phía Nam có ấm áp cũng không có lộc hoa mùa xuân tươi sắc.
Nơi muốn đến nhất thì không thể đến, thứ muốn nhìn thấy nhất
thì không tìm được ở đâu. Nàng chỉ có thể phiêu bạt lang thang, leo qua từng
ngoạn núi, vượt qua từng dòng sông, xuyên qua từng thành thị, giống như một du
hồn không có nơi dừng chân.
Cho đến một ngày, nàng phát hiện cảnh vật xung quanh rất
quen thuộc, đi một đoạn đường nữa nàng đột nhiên phát hiện cảnh vật xung quanh
rất quen thuộc, đi một đoạn đường nữa nàng đột nhiên phát hiện mình lại quay về
thôn Lão Oa Tử. Chợt trong thoáng chốc nàng cũng không biết cảm giác của mình
là gì nhưng dôi chân như thể có linh hồn của riêng nó mà cứ tiến dần đến ngôi
nhà đất trước đây đã từng ở khá lâu.
Thỉnh thoảng trên đường gặp một số người trong thôn, đối mặt
với những ánh mắt bất ngờ, quan tâm và những câu hỏi, Mi Lâm không biết trả lời
thế nào, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Đẩy cánh cửa gỗ chốt hờ, đi vào rồi khép lại.
Mọi thứ đều như cũ, đến cửa sổ vẫn còn mở như ngày nàng rời
đi. Tấm chăn trên gường vẫn trải ra có hơi chút bừa bộn như thể chủ nhân chỉ rời
đi một lát rồi quay lại ngay. Phần chăn nệm cạnh cửa sổ đã bị nước làm cho ố
vàng, hiển nhiên, từ khi rời khỏi đây cũng đã có không chỉ một trận mưa.
Bỗng nhiên, Mi Lâm như thể nhìn thấy người đó tựa đầu vào
giường, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra ngoài, đủ che dấu nhưng vẫn ẩn hiện chút dịu
dàng.
Khoảnh khắc đó làm cho Mi Lâm trở nên run rẩy, nàng từ từ tựa
vào mép giường rồi ngồi xuống, nước mắt lăn từng giọt, từng giọt, trong đầu hiện
lên từng câu từng chữ mà hắn nói.
Nàng là của ta. Ngoài ta ra nàng không được gả cho ai khác.
Bản vương không trừng phạt nàng, ta còn muốn lấy nàng.
Nàng vốn là con gái của kĩ nữ
Hôm nay ta sẽ làm chủ hôn cho nàng và Thanh Yến
Từ trước đến nay Mi Lâm không biết khóc to một trận thì sẽ dễ
chịu như thế nào, nàng chịu đựng cả đời, bây giờ đến khóc cũng không thành tiếng.
Mi Lâm sau đó ở lại thôn Lão Oa Tử. Nàng cũng không biết nếu
rời khỏi đây thì còn chỗ nào có thể đi.
Nàng đem tấm chăn đã bị ố vàng ra giặt lại rồi phơi khô dưới
trời nắng ráo. Nàng sưởi cho chiếc giường ấm lên rồi chui vào chăn ngủ một mạch
đến sáng. Từc chiếc thùng vẫn để quần áo của hai người, nàng lấy ra quần áo của
mình đặt lên giường, rồi sau đó khóa thùng lại, không hề mở ra nữa. Nàng kéo một
tấm vải bông và bắt đầu học làm quần áo đông.
Người trong thôn cũng đến hỏi thăm nói chuyện vài câu, cũng
hỏi đến người đàn ông của nàng.
Mi Lâm cười nói đã tìm thấy đại phu có thể chữa căn bệnh liệt
của hắn, giờ hắn đang ở chỗ đại phu đó, khi nào lành bệnh mới về. Có thể do đã
lâu không còn dùng hai loại thuốc đó, nàng có thể nói được đôi chút, mặc dù có
chút khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.
Người trong thôn vẫn tưởng nàng như vậy là do mắc bệnh nên
cũng không để ý đến. Khi họ thấy nàng có thể nói được một chút cũng rất vui và
mong đợi, cũng mừng thay cho nàng.
Hắn sẽ quay về thôi. Không biết có phải do những lời tương tự
như thế đã nghe quá nhiều đến nỗi nàng cũng tưởng đó là thật, nên nhiều khi
cũng bất giác ngó nhìn con đường núi phía ngoài sân. Nàng nghĩ nếu như người đó
đến từ hướng này thì hẳn sẽ là đắm mình trong ánh nắng chiều, hoa dại vương đầy
tay áo.
Đợi đến mùa xuân, nếu như còn đi được thì sẽ đến Kinh Bắc một
chuyến. Hôm đó, bình minh xua đi ánh sương trên miệng giếng nước, mặt nước phản
chiếu, nàng nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc của mình, thầm quyết tâm. Nhưng bản
thân nàng biết rõ thứ mà mình muốn nhìn thấy không còn là những lộc hoa mùa
xuân mọc khắp sườn núi như trước nữa.
Có lẽ mơ nhiều l